.
Chương 462: Đó Là Giá Bán Cho Thẩm Đại Nhân, Không Phải Bán Cho Ngươi
Tiêu Vũ vẫn hi vọng Thẩm Hàn Thu đến thế nào thì trở về như vậy, về phần Chân Pháp đạo trưởng đạo trưởng?
Tiêu Vũ tin rằng nhất định Thẩm Hàn Thu sẽ không để Chân Pháp đạo trưởng sau khi trở về còn có cơ hội cáo ngự trạng.
Hơn nữa cho dù Thẩm Hàn Thu là một phế vật, nàng lặng yên không tiếng động xử lý Chân Pháp đạo trưởng cũng quá dễ dàng.
Tiêu Vũ nhanh chóng mang hai chậu bánh thịt ra ngoài.
“Mời Thẩm đại nhân dùng.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Thẩm Hàn Thu thậm chí còn nói một câu: “Đa tạ.”
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, nếu Thẩm Hàn Thu biết mình chính là Tiêu Vũ, cũng là Trộm Nồi Tặc hắn ta luôn muốn bắt thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Bên kia Chân Pháp đạo trưởng đã thò tay tới lấy bánh.
Tiêu Vũ cầm một cái xẻng nhỏ gõ vào tay Chân Pháp đạo trưởng một cái: “Nếu ngươi ăn thì một lượng bạc một cái!”
Chân Pháp đạo trưởng lập tức nổi giận: “Không phải đã nói một trăm văn sao?”
Tiêu Vũ bảo: “Đó là giá bán cho Thẩm đại nhân, không phải bán cho ngươi.”
Sắc mặt Chân Pháp đạo trưởng tái xanh, ông ta nhìn Thẩm Hàn Thu nói: “Thẩm đại nhân, bệ hạ kêu ngươi bảo vệ ta chu toàn, bây giờ dù sao ngươi cũng phải giải quyết chuyện ăn cơm này chứ đúng không?”
Thẩm Hàn Thu lạnh nhạt nói một câu: “Ăn ít đi một bữa không chết đói được.”
Suýt chút nữa Tiêu Vũ đã cười thành tiếng.
Lần đầu tiên nàng phát hiện ngoại trừ đáng ghét thì Thẩm Hàn Thu còn có một mặt khiến người ta yêu thích.
Cuối cùng Chân Pháp đạo trưởng vẫn cắn răng trả tiền.
Chân Pháp đạo trưởng cũng không ngờ rằng Vũ Văn Phong thân là vua một nước lại keo kiệt đến bất ngờ, lần này chỉ ban thưởng cho ông ta năm mươi lượng bạc, lúc trước trên đường ông ta đã tiêu tốn một chút, nếu ăn bánh bột ngô thêm mấy lần nữa thì chẳng phải lần này ông ta đã đi một chuyến không công rồi sao?
Vốn tưởng rằng trở thành tâm phúc trước mặt Hoàng đế thì có thể ăn ngon mặc đẹp, không ngờ rằng hôm nay còn phải làm ăn lỗ vốn.
Chân Pháp đạo trưởng nào biết được rằng Vũ Văn Phong đã xem như hào phóng với ông ta rồi. Dù sao từ trên xuống dưới triều đình, từ Thượng thư các đến Thừa tướng Ngự sử, không ai có thể nhận được bổng lộc.
Triệu Kiếm vừa ăn bánh vừa cảm thán: “Mùi vị của cái bánh này thật thơm, hình như ta đã nếm qua ở nơi nào đó rồi.”
Tiêu Vũ lập tức cảnh giác.
Không phải là mình xui xẻo như thế, lấy đồ của Thẩm phủ ra đấy chứ?
Có điều ngay sau đó Tiêu Vũ đã thản nhiên.
Cho dù nếm ra hương vị quen thuộc thì còn có thể thế nào? Chẳng lẽ trên cái bánh này còn viết tên hay sao!
Mọi người cơm nước no nê thì nghỉ ngơi ngay trong dịch quán của Tiêu Vũ.
“Đại nhân, ngài xem tuy rằng dịch quán này địa thế xa xôi, nhưng vật liệu dùng cũng rất chắc chắn, cái bàn này là dùng gỗ sưa ghép lại với nhau.” Triệu Kiếm cảm thán.
Thẩm Hàn Thu nghe thấy thế thì thuận miệng nói: “Cho dù nơi này có tốt cũng địa thế xa xôi.”
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tiếp tục vớt thi thể Tiêu Vũ.” Thẩm Hàn Thu căn dặn.
Chuyện này sao? Đương nhiên là làm chuyện vô ích.
Nhưng sau khi đám người Thẩm Hàn Thu tìm kiếm mấy ngày, tên Chân Pháp đạo trưởng kia chỉ vào một bộ xương trắng được mang lên nói: “Tìm được rồi tìm được rồi! Đây chính là hài cốt của Tiêu Vũ!”
Tiêu Vũ vẫn luôn ở đây nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàn Thu. Nàng lo Thẩm Hàn Thu sẽ phát hiện bí mật của Ninh Nam, vì vậy dạo này luôn lảng vảng ở gần đây.
Về phần Thẩm Hàn Thu dường như đã quen với sự tồn tại của Tiêu Vũ.
Trên thực tế, bọn họ đã xem dịch quán của Tiêu Vũ thành điểm dừng chân rồi, vì vậy cũng không thể đuổi Tiêu Vũ đi được đúng không?
Thậm chí thuộc hạ của Thẩm Hàn Thu đã quen thuộc với Tiêu Vũ.
Tuổi của Triệu Kiếm không tính là lớn, là một thiếu niên lang mười tám mười chín tuổi, nói chuyện làm việc cũng không già dặn như Thẩm Hàn Thu.
Tiêu Vũ lặng lẽ đưa một ít thức ăn cho Triệu Kiếm, thành công lôi kéo làm quen.
Lúc này nghe được lời nói của Chân Pháp đạo trưởng, Tiêu Vũ lập tức khẽ hừ một tiếng.
Triệu Kiếm bu lại: “Sao vậy? Ngươi cảm thấy có vấn đề à?”
Hiện tại Tiêu Vũ chỉ muốn đuổi Chân Pháp đạo trưởng đi sớm một chút, đương nhiên nàng sẽ không nói bộ hài cốt này có vấn đề, vì vậy chỉ bảo: “Ta ghét dáng vẻ đắc ý hả hê của tên đạo sĩ này.”
Triệu Kiếm nghe thế thì bảo: “Ta cũng ghét.”