Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463: Không Phải Là Bí Mật Của Mình Đã Bị Phát Hiện Rồi Chứ?

. Chương 463: Không Phải Là Bí Mật Của Mình Đã Bị Phát Hiện Rồi Chứ?
“Nói nhỏ cho ngươi biết, thật ra đại nhân nhà ta cũng không thích người này.” Triệu Kiếm tiếp tục nói.

Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, chuyện này còn cần phải nói nhỏ với mình sao? Người có mắt đều nhìn ra được Thẩm Hàn Thu ghét tên đạo trưởng này bao nhiêu.

Thẩm Hàn Thu ngồi bên cạnh nhìn thoáng qua, sau đó lạnh giọng nói: “Không phải Tiêu Vũ.”

Tiêu Vũ nghe hắn ta nói thế thì sợ tới ngây ngẩn cả người.

Tên nhãi Thẩm Hàn Thu này có thể từ trên bộ xương trắng kia nhìn ra người nọ không phải là nàng sao?

Nghĩ vậy, Tiêu Vũ cảm thấy có chút đáng sợ.

Không phải là bí mật của mình đã bị phát hiện rồi chứ?

Xương trắng cũng có thể nhận ra không phải mình, vậy mình lảng vảng bên cạnh Thẩm Hàn Thu, chẳng phải là nguy hiểm hay sao!

Chân Pháp đạo trưởng tranh luận với Thẩm Hàn Thu: “Chỉ là một bộ hài cốt, làm sao ngươi thấy được không phải Tiêu Vũ chứ!”

Thẩm Hàn Thu hỏi ngược lại: “Vậy ngươi làm sao thấy được đây chính là Tiêu Vũ?”

Chân Pháp đạo trưởng tỏ vẻ thâm sâu khó lường: “Ta có thể nhìn thấy âm khí từ trên đống xương trắng kia. Tiêu Vũ kia chính là sao chổi trên trời giáng xuống, tất nhiên trên đống xương trắng sẽ tràn đầy âm khí!”

“Thế nhưng hình như một người phàm tục như Thẩm đại nhân không nhìn ra nhỉ?” Chân Pháp đạo trưởng tiếp tục nói.

Thẩm Hàn Thu nói bằng giọng mỉa mai: “Chân Pháp đạo trưởng đừng quên lúc trước ngươi dùng dấm chua rán âm khí đó, đáng tiếc tiểu cô nương người ta cũng có thể bỏ tay vào trong dầu nóng.”

Chân Pháp đạo trưởng giận điên lên: “Thẩm đại nhân vẫn chưa nói cho ta biết làm sao ngươi chứng minh được đây không phải là Tiêu Vũ!”

Thẩm Hàn Thu mở miệng nói: “Chiều cao không đúng.”

Thẩm Hàn Thu khua tay một cái: “Tiêu Vũ cao tới ngực ta, nhưng chiều cao của người này lại tới cằm ta, sao có thể là thật được?”

Tiêu Vũ nghe hắn ta nói thế thì trong lòng có cảm giác cạn lời không nói được.

Không hợp lẽ thường không hợp lẽ thường! Còn có thể có chuyện nào sỉ nhục người khác hơn chuyện này sao? Ý của Thẩm Hàn Thu vậy mà lại là vì mình lùn nên bộ xương trắng này không phải là của mình!

Thân là một người lùn, Tiêu Vũ cảm thấy mình đã bị đả kích!

Có điều cũng may, từ khi nàng xuyên tới luôn dùng linh tuyền để nuôi dưỡng bản thân.

Phải biết rằng những thứ được nước linh tuyền nuôi ra đều lớn lên. Rau quả cũng lớn, về phần người thì sao? Đương nhiên người sẽ không thể vượt qua giới hạn của gien, nhưng trong tình huống hạn chế cũng sẽ cao hơn một chút.

Hiện tại Tiêu Vũ rất tự hào tỏ vẻ đỉnh đầu của mình quả thật có thể tới cằm của Thẩm Hàn Thu rồi, vì vậy Thẩm Hàn Thu sẽ không xem mình là Tiêu Vũ.

Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức tràn đầy đắc ý.

Nhất định tiểu tử ngươi không thể tưởng tượng được rằng Công chúa ta đã dậy thì lần hai! Cao hơn! Hì!

Nghĩ vậy, Tiêu Vũ không nhịn được vui mừng.

Tiêu Vũ nhìn Triệu Kiếm ở bên cạnh, vẫn không khống chế được tò mò trong lòng mình, hỏi: “Hình như trước đây đại nhân nhà ngươi rất quen thuộc với Công chúa nhỉ.”

Triệu Kiếm nhẹ gật đầu: “Cực kỳ quen thuộc.”

“Này, có thể buôn chuyện cho ta biết về chuyện giữa hai người bọn họ một chút không, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi.” Đột nhiên Tiêu Vũ trở nên nhiệt tình.

“Buôn chuyện?” Triệu Kiếm nghi hoặc hỏi.

Tiêu Vũ nói: “Nói cách khác là nói chuyện liên quan đến bọn họ.”

“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?” Triệu Kiếm thuận miệng nói.

Tiêu Vũ giải thích: “Ta ở đây không có ai để nói chuyện, cũng không có chủ đề chung gì với những người khác. Bây giờ ta với ngươi vừa quen đã thân, vì vậy muốn tâm sự về đại nhân nhà ngươi một chút.”

Triệu Kiếm khẽ hừ một tiếng: “Ngươi cho là ta ngốc à! Ngươi hỏi chuyện này nhất định là có mục đích khác.”

Còi báo động trong lòng Tiêu Vũ réo ầm lên.

Thoạt nhìn tên Triệu Kiếm này cũng không thông minh như vậy mà, sao hắn ta lại nhìn ra mình có mục đích khác rồi hả?

Chỉ nghe Triệu Kiếm tiếp tục nói: “Nói thật đi, có phải ngươi có ý kia với đại nhân nhà ta không? Vì vậy mới muốn nghe ngóng quá khứ của đại nhân nhà ta!”

Tiêu Vũ lập tức phản bác: “Không có!”

Trời đất chứng giám, cũng đâu phải nàng chán sống rồi, mấy thiếu niên lang anh tuấn ở Ninh Nam mình thì không thích, Ngụy Ngọc Lâm dung mạo đẹp như Phan An kia cũng không thích, lại đi thích đối thủ một mất một còn của mình chứ? Thế chẳng phải là tự tìm rắc rối hay sao?

Nàng muốn biết chuyện cũng cũng là trong lòng thật sự đang nghi ngờ.

Tiêu Vũ rất không thích cảm giác hoang mang này.
Bình Luận (0)
Comment