.
Chương 465: Liệu Có Phải Trong Chuyện Này Có Hiểu Lầm Gì Không?
Tiêu Vũ thấy Triệu Kiếm nói như vậy thì biết hai người Triệu Kiếm và Thẩm Hàn Thu kiên định cho rằng những chuyện này là do nàng làm. Nếu nàng đứng ra giải thích với Thẩm Hàn Thu, không có chứng cứ thì Thẩm Hàn Thu cũng sẽ không tin!
Nhưng giờ phút này Tiêu Vũ thật lòng không muốn giết Thẩm Hàn Thu nữa.
Nếu nàng giết Thẩm Hàn Thu thật, vậy Thẩm Hàn Thu gặp Diêm Vương gia cũng sẽ cảm thấy chuyện ban đầu là do nàng làm!
Tiêu Vũ không muốn vô duyên vô cớ bị người khác hiểu lầm, hơn nữa nàng cũng muốn biết là ai giở trò.
Nếu như lúc trước Thẩm Hàn Thu có thể vì Tiêu Vũ tiền nhiệm mà hi sinh đến mức đó, vậy thì khi hắn ta biết rõ tất cả đều là hiểu lầm, có lẽ vẫn còn đường quay đầu lại.
Cho dù không thể làm bằng hữu thì cũng không tính là kẻ địch đúng không?
Hơn nữa xem dáng vẻ Thẩm Hàn Thu như vậy, hẳn là trong lòng Thẩm Hàn Thu suýt chút nữa đã bị Tiêu Vũ tiền nhiệm lừa chết rồi, vậy mà lúc này vẫn còn nhớ rõ chiều cao của Tiêu Vũ, quả thật là tình cảm vô cùng sâu đậm.
Ặc, hỏi thế gian ái tình là gì, mà cứ khiến người ta thề nguyện sống chết! Trong lòng Tiêu Vũ âm thầm ngâm nga một câu.
Nói tới thì tên Chân Pháp đạo trưởng kia đang lôi kéo Thẩm Hàn Thu: “Thẩm đại nhân, chúng ta qua một bên nói chuyện được không?”
Thẩm Hàn Thu công chính nghiêm minh: “Ngươi có lời gì cứ nói ở đây đi!”
Chân Pháp đạo trưởng thấp giọng bảo: “Đây chính là Tiêu Vũ, Thẩm đại nhân nhìn kỹ lại một chút được không? Chúng ta giải quyết xong chuyện này sớm một chút cũng tiện trở về nhận thưởng, tránh cho ở gần Ninh Nam này chịu khổ, gió nóng bên Ninh Nam đã thổi tới rồi đó!”
Lúc ông ta nói chuyện, đột nhiên trên trời có một đàn chim bay ngang qua. Đàn chim này từ Thương Ngô bay về phía Ninh Nam, lúc bay ngang qua đầu mấy người thậm chí còn thả phân chim xuống.
Tiêu Vũ nhân lúc rối ren khống chế không gian, dùng suy nghĩ lấy một đống phân chim trong không gian ra. Vê phần vị trí đặt sao? Chính là trên đầu của Chân Pháp đạo trưởng.
Đồ Tiêu Vũ lấy từ trong không gian ra thì có thể khống chế đặt ở chỗ nào đấy bên cạnh.
Nếu là đồ lớn một chút thì không dễ khống chế, nhưng thứ như phân chim đối với Tiêu Vũ mà nói quả thật chính là chuyện chỉ cần suy nghĩ một cái.
Phân chim rơi thẳng từ trên không xuống, sau đó rớt lên mũi của Chân Pháp đạo trưởng, theo mũi trượt xuống.
Tên Chân Pháp đạo trưởng này còn có râu, có thể nói một chút phân chim ấy không hề lãng phí chút nào, dứt khoát làm cho Chân Pháp đạo trưởng một cái mặt nạ!
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều không nhịn được bật cười. Ngay cả Thẩm Hàn Thu luôn luôn lạnh lùng vô tình cũng hơi cong khóe môi một chút, sau đó hắn ta quay đầu đi, tỏ vẻ không nỡ nhìn thẳng.
Tiếng cười của Triệu Kiếm là lớn nhất. Chân Pháp đạo trưởng lặng lẽ nhìn qua, Triệu Kiếm ho nhẹ một tiếng, giả vờ như đang nói chuyện với Tiêu Vũ, xem như cho Chân Pháp đạo trưởng mặt mũi.
Hiện tại Chân Pháp đạo trưởng không muốn mở miệng nói chuyện.
Ông ta tức giận xoay người bỏ đi thẳng, định tìm nước rửa mặt cho mình.
Cũng không biết vì sao mùi hương phân chim này không hề tươi mới chút nào mà giống loại phân cũ không biết từ năm nào hơn.
Chân Pháp đạo trưởng vừa nghĩ vừa buồn nôn muốn ói.
Mọi người không muốn nhìn Chân Pháp đạo trưởng nữa.
Tất cả mọi người đều sợ còn nhìn tiếp thì sẽ nôn hết thức ăn vừa nãy ra ngoài.
Triệu Kiếm tiến đến bên cạnh Thẩm Hàn Thu, kéo góc áo của hắn ta.
Thẩm Hàn Thu cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Triệu Kiếm dùng động tác nhỏ chỉ vào Tiêu Vũ, mở miệng nói: “Đại nhân có nhìn thấy không? Vị Tiêu cô nương kia.”
Thẩm Hàn Thu gật đầu: “Thấy rồi, có vấn đề gì không?”
“Vị Tiêu cô nương kia có thái độ không bình thường với ngài, nàng ta luôn nghe ngóng chuyện về ngài và Công chúa tiền triều từ thuộc hạ.” Triệu Kiếm tiếp tục nói.
Thẩm Hàn Thu nghe thấy thế lập tức híp mắt lại: “Thật sao?”
“Nàng ta nghe ngóng chuyện của ta làm gì?” Thẩm Hàn Thu nhíu mày nhìn Tiêu Vũ.
Triệu Kiếm lập tức nói: “Đại nhân, ngài đừng có tái phát bệnh đa nghi nữa, người ta nghe ngóng về ngài không có ý gì khác, ta thấy là... có lẽ nàng ta thích ngài rồi.”
Thẩm Hàn Thu hơi sửng sốt, hắn ta lập tức nhẹ giọng quát lớn: “Không được nói lung tung!”
Lúc này Tiêu Vũ đã cầm một ít điểm tâm tới đây, đi tới bên cạnh Thẩm Hàn Thu, mở miệng nói: “Đại nhân bận rộn lâu như vậy có đói bụng không? Chi bằng ngồi xuống ăn chút gì đó đi.”