.
Chương 466: Thật Đúng Là Tiền Duyên Nghiệt Trái Mà!
Tiêu Vũ đã suy nghĩ rồi, nếu nàng không biết chuyện giữa Tiêu Vũ và Thẩm Hàn Thu, vậy thì không phải là sai lầm của Tiêu Vũ tiền nhiệm.
Về phần lời mà những người khác nói, mỗi người đều có một phiên bản của mình, đương nhiên những phiên bản này đều không quá khác biệt, đều nói là Tiêu Vũ tiền nhiệm phụ lòng Thẩm Hàn Thu.
Nàng quyết định vẫn nghe thử xem bản thân Thẩm Hàn Thu nói thế nào, muốn tìm hiểu từ người trong cuộc Thẩm Hàn Thu này một chút, xem thử có thể suy luận ra chân tướng hay không.
Tiêu Vũ không nhịn được nghĩ, thật đúng là tiền duyên nghiệt trái mà!
Kiếp trước của nàng đã chết sạch sẽ, cũng đã đầu thai rồi... bây giờ phải giải quyết cho tốt.
Nghiệt trái này còn có chút nhiều, từ Ngụy Ngọc Lâm, lại đến Chương Ngọc Bạch. Hai người kia bị tổn thương cũng không tính là quá nhiều, hơn nữa xem dáng vẻ Ngụy Ngọc Lâm như vậy, hình như hắn cũng cảm thấy không có hứng thú với Tiêu Vũ tiền nhiệm cho lắm, vì vậy sau khi bị từ hôn cũng không sinh lòng oán hận.
Về phần Chương Ngọc Bạch thì sao? Bất kể đi tới đâu cũng có thể làm việc vì bách tính, oán khí trong lòng Chương Ngọc Bạch cũng không lớn.
Chỉ có tên Thẩm Hàn Thu này, nếu không tìm ra tâm bệnh của Thẩm Hàn Thu thì e rằng sẽ không tháo gỡ được khúc mắc của hắn ta!
Thẩm Hàn Thu muốn từ chối, nhưng sau khi tới nơi tiếp giáp Thương Ngô và Ninh Nam này thật sự hắn ta có chút ăn không đủ no, bụng không khỏi kêu lên.
Tiêu Vũ lại nói: “Đại nhân yên tâm ăn đi, những thứ này là ta mời đại nhân, không cần tiền.”
Thẩm Hàn Thu đề phòng nhìn Tiêu Vũ: “Vô công bất thụ lộc, Tiêu cô nương làm vậy là có ý gì?”
Tiêu Vũ nhìn về phía Chân Pháp đạo trưởng rời khỏi rồi nói: “Ta rất ghét tên đạo sĩ ăn nói bừa bãi này, đại nhân cương trực công chính khiến người ta bội phục.”
Thẩm Hàn Thu khẽ gật đầu, đi theo Tiêu Vũ đến bên cạnh bàn ăn gì đó.
“Tiêu cô nương, huynh trưởng ngươi tính tình cứng cỏi, nếu không để hắn ta tới dưới trướng ta làm việc đi.” Thẩm Hàn Thu mở miệng nói.
Thẩm Hàn Thu có thể đồng ý ăn điểm tâm với Tiêu Vũ cũng là có ý muốn thông qua Tiêu Vũ khuyên nhủ Tiêu Cung.
Tiêu Vũ âm thầm xùy một tiếng.
Cho dù giữa nàng và Thẩm Hàn Thu có hiểu lầm gì thì Thẩm Hàn Thu cũng không thể đào góc tường của nàng như vậy được.
Huynh đệ Tiêu gia chính là một trong những người đi theo nàng sớm nhất, hơn nữa người cũng nhanh trí. Lúc trước bọn họ có thể thuận lợi đưa nàng ra khỏi đại doanh lưu đày, có thể thấy được đầu óc thông minh.
Hơn nữa bọn họ có thể từ bỏ tất cả ở Thịnh Kinh mà theo sau Liễu Sơn cũng đã cho thấy hai người kia trung thành lại nghĩa khí. Loại người này đặt ở đâu cũng là nhân tài.
Đương nhiên Tiêu Vũ không thể nào dễ dàng vứt bỏ. E rằng Thẩm Hàn Thu phải tốn công cốc rồi.
Có điều những chuyện này đều là Tiêu Vũ nghĩ thầm, nàng không nói ra.
Tiêu Vũ nhìn Thẩm Hàn Thu, lại cười nói: “Chuyện của huynh trưởng phải do huynh trưởng tự mình làm chủ, ta chỉ là một nữ tử yếu ớt, những chuyện này... không tới lượt ta quan tâm.”
Sau khi Tiêu Vũ nói xong lời này cũng rất muốn trao tặng cho mình một giải thưởng bạch liên hoa.
Nhìn xem, chính mình thốt ra những lời này, trong lòng Thẩm Hàn Thu mình là một đóa sen trắng thuần khiết không một chút tì vết cỡ nào?
Thẩm Hàn Thu ăn điểm tâm của Tiêu Vũ nên sắc mặt với nàng cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Tuổi của Tiêu cô nương cũng không còn nhỏ nữa, nếu cô nương đến Thịnh Kinh cũng có thể tìm một vị hôn phu tốt.”
“Đến lúc đó Thẩm mỗ cũng có thể làm mai cho ngươi.” Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe vậy thì bảo: “Tuổi của Thẩm đại nhân còn lớn hơn ta một chút, sao lại chưa bàn chuyện cưới hỏi? Rồng phượng trong loài người như Thẩm đại nhân, chắc có lẽ trong kinh nhất định có không ít người muốn gả quý nữ cho ngươi.”
“Nói không chừng còn có Công chúa thích ngươi nữa.” Tiêu Vũ nói đến đây thì nhắc tới hai chữ Công chúa, sau đó quan sát vẻ mặt của Thẩm Hàn Thu.
Thẩm Hàn Thu lẩm bẩm một câu: “Công chúa?”
Triệu Kiếm xông tới, mở miệng nói: “Còn không phải thế à? Bệ hạ muốn gả Tam Công chúa cho đại nhân nhà ta đó!”
“Nhưng đại nhân nhà ta không gần nữ sắc, không ham phú quý!” Triệu Kiếm rất tự hào nói.
Tiêu Vũ nghe thấy mấy chữ Tam Công chúa đã biết là đang nói tới ai rồi.
Đó chẳng phải là một trong số những nữ nhi của Vũ Văn Phong sao?
Nàng ta tên là Vũ Văn Tĩnh. Tiêu Vũ cũng coi như là hảo bằng hữu với Vũ Văn Tĩnh, nàng ta cũng từng mở miệng gọi bản thân một tiếng Công chúa tẩu tẩu.