.
Chương 467: Đại Nhân Buồn Bã Như Vậy Là Vì Có Chuyện Phiền Lòng Sao
Nhưng đến khi Vũ Văn gia phản quốc, Vũ Văn Tĩnh không hề gặp nàng, thậm chí còn rất vui mừng nhận lấy thân phận Công chúa.
Bây giờ nghĩ lại, mấy người Vũ Văn gia này đều hợp mưu với nhau.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì cười hỏi: “Chỉ có Vũ Văn Công chúa thôi sao? Vị Công chúa Tiêu Vũ lúc trước thì sao? Nàng có thái độ gì với đại nhân?”
“Vừa rồi Triệu Kiếm nói Tiêu Vũ đối xử với đại nhân rất tệ, ta có chút không tin!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Thẩm Hàn Thu lạnh giọng hỏi: “Có gì mà không tin?”
“Tiêu Vũ kia thật sự muốn ngươi bỏ mạng ở tịnh thân phòng sao? Nàng có thù oán gì với ngươi? Tại sao phải làm như vậy?” Tiêu Vũ hỏi.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Thẩm Hàn Thu tối tăm u ám: “Nàng ta là trăng sáng trên trời, ta chỉ là con rệp trong rãnh bùn, chắc hẳn việc bị ta thích chính là sự sỉ nhục to lớn đối với nàng ta.”
Tiêu Vũ nhìn Thẩm Hàn Thu, tiếp tục nói: “Thật không dám giấu giếm, ta cũng đã từng gặp vị Công chúa tiền nhiệm kia.”
Thẩm Hàn Thu nghe thấy thì ánh mắt như kiếm quét qua: “Ngươi từng gặp nàng ta? Có chuyện gì?”
“Trước khi vị Công chúa kia rơi xuống vách núi, ta còn từng bán đồ ăn cho nàng đấy.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Dù sao người áp giải Tiêu Vũ, một nửa thì tới Ninh Nam, về phần một nửa còn lại thì sao? Lúc trước đều là thuộc hạ của Vạn Hổ.
Những thuộc hạ này có nhiều việc, không thể nhìn chằm chằm vào nàng. Vạn Hổ biết rõ tất cả, đương nhiên không thể nào bán đứng nàng. Chuyện này đã cho Tiêu Vũ không gian ăn nói bừa bãi.
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, vị Công chúa này rất thích ăn gà chưng hoa cúc, cũng thích ăn canh bạch ngọc, đáng tiếc chỗ của ta nguyên liệu có hạn, chỉ có thể làm một vài món đơn giản.”
“Không phải là ngươi đòi giá quá đắt nên Tiêu Vũ kia không trả nổi đấy chứ?” Triệu Kiếm trêu ghẹo nói.
Tiêu Vũ bảo: “Ta thấy Tiêu Vũ đáng thương nên không đòi tiền.”
“Cũng may nàng đã ăn no rồi, nếu không phải để bụng trống mà lên đường.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Thẩm Hàn Thu nghe nàng nói lời này thì vùi đầu uống trà, hỏi: “Có rượu không?”
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Có có có!”
Say rượu nói ra lời thật lòng.
Tiêu Vũ trở lại bếp sau, lấy một bình rượu Mao Đài từ trong không gian ra.
Đây chính là hàng quý trong các loại rượu, coi như Tiêu Vũ đã bỏ vốn gốc.
Thẩm Hàn Thu vốn không thích uống rượu, nhưng đợi đến khi Tiêu Vũ rót cho hắn ta một chén, sau khi hắn ta uống xong chỉ cảm thấy mùi rượu thơm thuần khiết, vào miệng còn để lại hương thơm, vậy mà ngon hơn bất kỳ loại rượu nào mà hắn ta từng uống.
Thẩm Hàn Thu lập tức nói: “Rượu ngon!”
Rượu ngon giải nghìn sầu.
Thẩm Hàn Thu cứ uống mãi, Tiêu Vũ vẫn ở bên cạnh rót rượu cho hắn ta.
Chờ đến khi tròng mắt của Thẩm Hàn Thu đỏ hoe, ngà ngà say lờ mờ thì Tiêu Vũ biết đã tới lúc.
Tên Triệu Kiếm kia rất thức thời rời khỏi.
Theo Triệu Kiếm thấy, đại nhân yêu đương, mình ở đây có chút chướng mắt. Mặc dù hắn ta cũng cảm thấy thoạt nhìn vị Tiêu cô nương này không tệ, nhưng Triệu Kiếm cũng biết mình không xứng với vị nữ hiệp giang hồ này, có thể làm bằng hữu đã là tốt lắm rồi!
Tiêu Vũ hỏi: “Đại nhân buồn bã như vậy là vì có chuyện phiền lòng sao?”
“Lúc ngươi nhìn thấy nàng ta, nàng ta ổn chứ?” Giọng nói của Thẩm Hàn Thu có chút khàn khàn.
Tiêu Vũ hỏi: “Đại nhân đang nói đến Công chúa tiền triều sao?”
Thẩm Hàn Thu gật đầu: “Phải.”
Tiêu Vũ trả lời: “Nàng tiều tụy đi nhiều, thoạt nhìn gầy trơ cả xương, cho dù không rơi xuống thì cũng không còn sống được lâu nữa.”
Thẩm Hàn Thu mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Ngươi đã gặp được nàng ta, lúc nàng ta sắp chết đã nói những gì?”
Tiêu Vũ bảo: “Nàng nói, tuy rằng cả đời nàng ngang ngược càn rỡ, mặc dù vứt bỏ Ngụy Ngọc Lâm lựa chọn Vũ Văn Thành, nhưng tay chưa từng nhuốm máu tươi, lại càng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn lấy mạng người khác trong đầu. Nàng lương thiện như vậy, vì sao lại phải rơi vào kết cục này!”
Thẩm Hàn Thu cau mày nói: “Chưa bao giờ có ý nghĩ muốn lấy mạng người khác trong đầu? Ha...”
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Ta lại không thân quen với nàng, nàng nói những điều này với ta đơn giản là cảm thán trước khi chết mà thôi. Có điều ta nghĩ lời nói của người sắp chết đều là lời thiện, quả thật trông vị Công chúa này có vẻ không giống như loại người đại gian đại ác gì.”