.
Chương 498: Tối Nay Công Chúa Có Quay Về Không?
Ngụy Ngọc Lâm mỉm cười nhìn Tiêu Vũ: “Hôm nay Công chúa mặc như vậy là định làm gì?”
Ngụy Ngọc Lâm chuyển chủ đề, Tiêu Vũ thuận theo nói: “Ta muốn đi gặp Quốc sư mới của chúng ta.”
“Có cần ta đi cùng ngươi không?”
Tiêu Vũ vội nói: “Vậy thì không cần, để người ta biết ta và ngươi quen biết, nếu sau này ta mà bị lộ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến ngươi.”
Tiêu Vũ vẫn muốn đến như gió, đi không hình.
Ngụy Ngọc Lâm cũng không muốn miễn cưỡng nàng, nói: “Vậy tối nay Công chúa có quay về không?”
Lời này nghe có vẻ, khiến người ta nghĩ khác đi đôi chút.
Tiêu Vũ liếc nhìn Ngụy Ngọc Lâm một cái, thấy Ngụy Ngọc Lâm không có vẻ mặt dư thừa nào khác, chắc là mình nghĩ nhiều rồi, chắc là Ngụy Ngọc Lâm muốn biết, bản thân có phải muốn rời khỏi Ngụy Vương phủ hay không.
Nàng ở trong Ngụy Vương phủ, quả thực là có trách nhiệm nhắn nhủ một câu rằng mình có về hay không. Nhưng vào lúc này Tiêu Vũ có hơi do dự.
Nếu là trước kia, chắc chắc Tiêu Vũ sẽ không hề do dự mà nói ra. Nàng có thể nghỉ ngơi ở trong không gian, nhưng con người là động vật quần cư, nếu như nàng thực sự thích mỗi ngày sống ở trong không gian như vậy, hoàn toàn có thể ở trong đó cả đời không ra ngoài.
Trên thực tế...
Cho dù trong tay mọi người đều có không gian, cũng rất khó có người có thể kiên trì ở mãi trong đó không ra ngoài.
Vậy nên trước kia khi có thể ở lại phủ của Ngụy Ngọc Lâm, còn có thể dùng Ám Ảnh lâu của Ngụy Ngọc Lâm đi điều tra tin tức, Tiêu Vũ rất là hài lòng. Đối với việc ở lại trong phủ của Ngụy Ngọc Lâm cũng yên tâm thoải mái.
Giống như việc nàng cũng mời Ngụy Ngọc Lâm đến Ninh Nam làm khách vậy, hơn nữa nàng đã căn dặn người ở căn cứ ốc đảo chuẩn bị cho Ngụy Ngọc Lâm một viện tử riêng rồi. Cho dù Ngụy Ngọc Lâm muốn đến lúc nào đều có chỗ để ở. Dù sao cũng là đối tác làm ăn.
Nhưng lúc này...
Cứ nhớ đến những lời Ngụy Ngọc Lâm nói với mình, Tiêu Vũ lại có hơi lùi bước. Có nên giữ khoảng cách một chút hay không?
Lúc này, Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Sao thế? Công chúa đang nghĩ tới những lời Ngụy mỗ nói khi nãy sao? Công chúa, ngươi phải biết rằng, nhiệm vụ quan trọng trước mắt của chúng ta là đại nghiệp phục quốc!”
“Tình yêu nam nữ vốn không quan trọng, Công chúa sẽ không vì Ngụy mỗ bày tỏ hảo cảm với ngươi mà không muốn tiếp tục hợp tác với Ngụy mỗ đấy chứ?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi lại.
Nghe thấy câu này, Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn Ngụy Ngọc Lâm, vẻ mặt kiên định nói: “Sao có thể! So với đại nghiệp phục quốc, mọi thứ đều không quan trọng!”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: “Vậy ta hy vọng Công chúa và Ngụy mỗ cùng nhau bỏ tư tình nam nữ sang một bên, đừng vì điều này mà ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của chúng ta.”
Tiêu Vũ vội nói: “Được được!”
Ngụy Ngọc Lâm nói có lí! Nếu Ngụy Ngọc Lâm đã không để ý, nàng còn để ý cái gì?
“Vậy nên?” Ngụy Ngọc Lâm truy hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Chỉ cần ta không rời khỏi đây thì đều sẽ ở lại chỗ của Ngụy Vương điện hạ.”
Ngụy Ngọc Lâm mỉm cười nói: “Con dân Đại Ninh có một Công chúa tốt quan tâm dân chúng như Công chúa, đúng là phúc của bọn họ.”
Mặt già của Tiêu Vũ đỏ lên: “Đừng khen, ta nhận không nổi, khi xưa nếu không phải do ta thì dù Đại Ninh có vong quốc cũng sẽ không nhanh đến vậy.”
Ít nhất, phụ hoàng sẽ không bởi vì nàng mà cực kỳ tin lời một nhà Vũ Văn gia. Cho dù Vũ Văn gia mưu phản, phụ hoàng cũng có thể phản kháng sớm một chút.
Tóm lại, sẽ không để Vũ Văn gia cướp được hoàng vị một cách dễ dàng như vậy.
Sau khi Tiêu Vũ ra khỏi phủ của Ngụy Ngọc Lâm thì đi thẳng đến Khâm thiên giám. Quốc sư hiện tại của Đại Ninh ở nơi này.
Vũ Văn Phong vẫn chưa thay đổi quốc hiệu của Đại Ninh. Đương nhiên, đối với Tiêu Vũ mà nói Đại Ninh này và Đại Ninh của hoàng tộc Tiêu thị đã không còn giống nhau.
Khi Tiêu Vũ đến thì bị đạo đồng ngăn lại: “Người đến là ai! Nơi này là trọng địa! Không được xông vào!”
Tiêu Vũ sâu hiểm khó dò mà nói: “Nói với Chân Pháp đạo trưởng, Tạ tiên cô cô nãi nãi của ông ta đến rồi.”
Tiêu Vũ chỉ mặt gọi tên, thành công uy hiếp đạo đồng canh cửa.
Đạo đồng suy nghĩ một lát rồi nói: “Ở bên ngoài đợi đi.”
Không bao lâu.
Chân Pháp đạo trưởng chân nam đá chân chiêu từ bên ngoài chạy vào.
Tiêu Vũ liếc nhìn một cái, thì thấy Chân Pháp đạo trưởng còn chưa đeo giày hẳn hoi đã chạy ra ngoài. Xem ra Chân Pháp đạo trưởng đúng là vội vã gặp được nàng.