.
Chương 540: Trộm Kho Lương Thực
Tiêu Vũ không khỏi muốn cười.
Trương bà tử này thú vị thật.
Tiêu Vũ nhìn Trương bà tử hỏi: “Ngươi tin tưởng tiên cô đó đến vậy sao?”
“Đương nhiên, ước mơ của ta là có một ngày được gặp tiên cô chân chính!” Trương bà tử trưng ra vẻ mặt sùng đạo.
Tiêu Vũ thầm nghĩ, thật ra ngươi đã gặp được rồi.
Quân lương đã bị đánh mất.
Trong quân doanh nhất định sẽ hỗn loạn.
Gián điệp do Văn gia sắp xếp trong đại quân Vọng Sơn quận đã biết chuyện này, lập tức truyền tin về cho Văn Viễn Đạo.
Văn Viễn Đạo cũng không ngờ trên trời lại có chuyện tốt như vậy.
Hắn ta lập tức giương giọng nói: “Đúng là trời cũng giúp ta!”
“Xem ra Văn Viễn Đạo ta thật sự phải xưng vương mà!”
“Quả thật là thiên mệnh!”
Khi Văn Viễn Đạo nói ra lời này, hắn ta cất tiếng cười lớn, khí phách vạn trượng.
Hiển nhiên, Văn Viễn Đạo nhớ tới dị tượng trời giáng lúc trước.
Văn Viễn Đạo lập tức hạ lệnh: “Ngưng tấn công, ba ngày sau, lương thảo của bọn họ sẽ cạn kiệt. Đến lúc đó... Chúng ta tất thắng!”
Văn Viễn Đạo đã bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ mình đang ngồi trên long ỷ.
Khi lần đầu hợp tác với Văn Vũ Phong, hắn ta cũng chịu thiệt rất nhiều.
Hai người xuất lực gần như nhau, nhưng cuối cùng người trở thành Hoàng đế là Vũ Văn Phong, đã nói chia điều giang sơn, nhưng sau khi Vũ Văn Phong trở thành Hoàng đế thì lại coi ông ta như thần tử.
Thậm chí còn làm ra chuyện giam cầm ông ta.
Làm sao ông ta có thể chịu đựng được?
Bây giờ, cuối cùng ông ta cũng sắp làm cá mặn trở mình rồi!
Lúc này Văn Viễn Đạo nào biết rằng người sắp làm cá mặn trở mình... cuối cùng lại không còn sót một mảnh xương và cặn bã nào.
Bị Tiêu Vũ nấu canh cá luôn.
Sau khi lấy lương thực ở bên này, đương nhiên Tiêu Vũ không thể nào quên Văn gia được.
Tiêu Dục không phải ngồi không, hắn ta đã sắp xếp gián điệp của mình vào bên kia rồi.
Ngoài ra cũng có bản đồ kho lương thực.
Có bản đồ thì dễ làm ăn rồi!
Tiêu Vũ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lại hành động.
Nhưng rõ ràng Văn gia thông minh hơn một chút, phái người đi trông chừng từng kho lương thực.
Có người đang canh giữ trong kho lương thực.
Khi Tiêu Vũ dịch chuyển tới, sắc mặt nàng tối sầm khi nhìn thấy những người đang tuần tra trong kho lương thực, nhìn chằm chằm ở bên trong này, nếu nàng biểu diễn ảo thuật lương thực biến mất trong hư không, có phải không hay lắm không?
Tiêu Vũ nghĩ trong không gian của nàng hẳn phải có bom khói.
Thứ này là do huynh đệ tốt Yến Vô Hương làm.
Tiêu Vũ âm thầm thả bom khói ra, chẳng mấy chốc bên trong kho lương thực đã có sương khói lượn lờ.
Trong khi chờ những người đó phản ứng lại, Tiêu Vũ đã làm xong rồi.
Không gian này có chức năng dịch chuyển tức thời, làm những việc này rất thuận tiện!
Cho đến nay, quân lương của hai nhà đều đã cạn kiệt.
Một đại quân không có quân lương? Đó chính là chỉ được cái mã bề ngoài thôi.
Sắc mặt Văn Viễn Đạo tái nhợt khi biết nhà mình cũng bị trộm.
Quả thật là còn đen hơn đáy nồi.
“Đại nhân! Chúng ta nên làm sao đây?” Có người hỏi.
Văn Viễn Đạo lạnh lùng nói: “Làm sao ư? Mẹ kiếp!”
Bây giờ còn có thể làm gì? Nếu những người này chỉ nhịn đói được ba ngày, quân đội sẽ phải giải tán!
Trong quân đội của Vũ Văn Thành, có người phát hiện không có cơm ăn trước tiên.
Quản sự béo kia sầu khổ nói: “Thế này thì còn cái gì để ăn chứ!”
Đầu bếp có khéo đến mấy cũng khó mà thổi cơm khi không có gạo!
Bây giờ đầu bếp chính béo cũng lực bất tòng tâm.
“Người kia, Tiêu Bát, ngươi nghĩ cách đi!” Quản sự béo nhìn thấy Tiêu Vũ, lớn tiếng nói.
Tiêu Vũ trợn mắt: “Ta không có cách.”
“Hơn nữa ta sợ là ngươi đã quên ta không còn ở bếp doanh nữa, ta hiện tại là người bên cạnh Tham tướng rồi.” Tiêu Vũ cười tít mắt nói.
Người khác nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiêu Vũ càng cảm thấy trong lòng kinh hãi hơn.
Đầu óc Tạ Tham tướng kia bị bệnh hả? Sao lại để một nữ nhân xấu xí ở bên cạnh mình chứ?
Đương nhiên là bởi vì mặt mũi của Tiêu Vũ quá xấu.
Cho nên đầu bếp chính béo chỉ nghĩ một chút, cũng không có thật sự cho rằng Tạ Vũ nhìn trúng Tiêu Bát.
Nếu thế thì mắt nhìn người quá tệ rồi!
Hắn ta phân tích nguyên nhân và cho rằng có thể là do nhà Tiêu Bát có tiền nên đã hối lộ Tham tướng.