.
Chương 541: Không Bằng Gia Nhập Truyền Tiêu Giáo
Mọi người đã đói bụng cả ngày rồi.
Quản sự béo cũng đói lắm rồi, hắn ta trở về phòng mình, đang định nghỉ ngơi thì chợt nhìn thấy trong phòng mình có một thứ, hình như là bao gạo chất đống.
Quản sự béo lập tức hưng phấn.
Thế mà lại có chuyện tốt như vậy!
Hắn ta chắc chắn sẽ không cần chịu đói nữa.
Về việc quan sự béo bị phát hiện… kết cục của hắn ta là gì, thế thì phải xem vận may của hắn ta thôi.
Dù sao đi nữa, Tiêu Vũ cảm thấy mình đang “lấy ơn báo oán”.
Người này đã làm khó nàng, nàng lại tặng lương thực cho hắn ta, nhìn xem nàng tốt bụng cỡ nào kìa!
Không có cơm ăn, tinh thần của mọi người không thể vực dậy nổi, có người ở trong quân đội nói: “Không bằng gia nhập Truyền Tiêu giáo!”
“Đúng vậy, cho dù ngươi vào rừng làm cướp, lên sơn trại làm thổ phỉ thì cũng có cơm ăn!”
Một người nói thì còn sợ, nhưng khi có nhiều người nói thì không còn ai sợ nữa.
Doanh trại quân đội bỗng nhiên rơi vào cảnh hỗn loạn.
Đã bắt đầu có những đào binh.
Một khi kẻ đào binh bị bắt, kết cục rất thê thảm, nhưng câu hỏi đặt ra là ai sẽ đi bắt?
Mọi người ăn không đủ no, đều muốn chạy trốn hết.
Trong vòng vài ngày tiếp theo, người trong doanh trại quân đội đều biến mất sạch sẽ.
Tiêu Vũ cảm thấy cũng tạm ổn rồi.
Thế là nàng dẫn huynh trưởng nhà mình đến Ninh Nam.
Tiêu Dục thực sự rất muốn gặp Lý Uyển nên vội vàng ra roi thúc ngựa.
Không tốn mấy ngày thì mọi người đã đến Ninh Nam.
Tiêu Dục nhìn hoàn cảnh khắc nghiệt ở Ninh Nam, đau lòng nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, là ca ca không tốt, không bảo vệ tốt cho ngươi, khiến ngươi chịu khổ.”
Tiêu Vũ bày ra vẻ mặt mờ mịt: “Không khổ chút nào cả!”
Mấy tùy tùng đi theo Tiêu Dục lúc này cũng tỏ ra vẻ mặt kiên định, nhất định phải trợ giúp Thái tử, giải cứu Công chúa khỏi nơi như thế này!
“A Vũ, ca ca biết ngươi nói như vậy chỉ là để ta yên tâm mà thôi, không sao đâu, chỉ cần ngươi còn sống thì cũng đã mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì khác...”
Khi đang nói chuyện, leo qua một ngọn núi.
Một ốc đảo lớn xuất hiện trước mặt Tiêu Dục.
Cảnh tượng trước mắt là điều Tiêu Dục có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến.
Dưa trái thơm ngát, cầu nhỏ có nước chảy, chim bay từng đàn, nhà cửa ngay ngắn.
Những người qua đường đều có khuôn mặt sáng sủa và y phục chỉnh tề.
Nhìn cảnh này, ngoại trừ việc không có nhiều nhà như ở Thịnh Kinh, mức độ hạnh phúc của người dân ở đây còn lớn hơn những người ở Thịnh Kinh hồi đó!
Tiêu Dục mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt: “Cái này...”
Đây là sự thật sao? Không phải nằm mơ hả?
Tiêu Nguyên Cảnh ở cách đó khá xa phát hiện đám người Tiêu Vũ đã trở về, lập tức chạy đến: “Cô cô! Cô cô về rồi sao?”
Tiêu Vũ cưỡi ngựa đi về phía trước.
Khi đến trước mặt Tiêu Nguyên Cảnh, nàng quay người xuống ngựa.
Tiêu Nguyên Cảnh nhìn thấy người trước mắt mà ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới hét lên: “Phụ vương?”
Tiêu Dục nhìn Tiêu Nguyên Cảnh còn sống, đã cao lên rất nhiều, môi đỏ răng trắng, hắn ta duỗi tay bế đứa bé lên.
“Nguyên Cảnh! Thật sự là ngươi!”
“Cha! Thật sự là cha sao!” Tiêu Nguyên Cảnh cố nén nước mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ hai cha con đoàn tụ, Tiêu Vũ đến gần rồi lặng lẽ quay đầu lại.
Tạ Vân Thịnh ở bên cạnh hỏi: “Công chúa, người đang khóc à?”
Tiêu Vũ dụi dụi mắt: “Khóc cái gì mà khóc? Ta là người dễ khóc như vậy sao?”
“Ngươi nói chuyện cẩn thận chút đi! Đừng hủy hoại danh tiếng của ta.” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Vậy tại sao mắt người lại đỏ?” Tạ Vân Thịnh nhịn không được hỏi.
Tiêu Vũ trợn mắt: “Trong mắt ta có cát, Ninh Nam có gió cát lớn như thế mà! Về sau chúng ta còn phải tiếp tục xử lý cát mới được!”
Tiêu Dục kéo Tiêu Nguyên Cảnh lên ngựa, dưới sự dẫn đường của Tiêu Nguyên Cảnh tiến về phía trước.
Khi họ đến căn cứ ốc đảo, Tiêu Dục xuống ngựa, hai cha con nắm tay nhau đi về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, hai người nhìn thấy Lý Uyển đang ở dưới bóng cây.
Lý Uyển đang ngồi với mấy tiểu tức phụ trẻ tuổi, mọi người đang cùng nhau may thứ gì đó.
Mặc dù y phục của nàng rất mộc mạc nhưng chất lượng vẫn rất tốt.
Trên khuôn mặt không hề có vẻ sương gió, đôi tay vẫn giống như trước kia.
Điểm khác biệt duy nhất là bụng đã rất to rồi.
Tiêu Dục mở miệng, một lúc sau mới hét lên: “Uyển Nhi.”
Lý Uyển không quay đầu lại, nàng ấy chỉ cho là mình nghe nhầm, đây nhất định là ảo giác rồi phải không?