.
Chương 544: Thăm Dò
“Phải biết rằng Thái tử điện hạ mới là huyết mạch chân long, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của hoàng tộc Tiêu thị!” Triệu An tiếp tục nói.
Lúc này Tiêu Dục đã hiểu rồi, hắn ta nheo mắt không nói gì.
Lý Uyển có chút căng thẳng, đưa tay kéo Tiêu Dục, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, không phải chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao?”
Nhưng lúc này Tiêu Dục lại lên tiếng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là quản sự nữa.”
Thế này là giáng chức người này rồi.
Triệu An sửng sốt một chút, không thể tin được, hắn ta rõ ràng tới để bày mưu tính kế, muốn bay lên trời trong một lần hành động, làm sao lại trở thành kết cục như thế này?
Lý Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy và Tiêu Dục cùng nhau đi ra xa vài bước, sau đó Lý Uyển nói: “Vừa rồi điện hạ làm ta sợ muốn chết.”
Tiêu Dục mỉm cười nhìn Lý Uyển: “Sao thế? Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ bị tên tiểu nhân kia khiêu khích sao?”
“Chuyện mất nước đã kích thích ta rất nhiều, ảnh hưởng cũng rất lớn. Ta mong muốn chúng ta chỉ là một gia đình bình thường biết bao nhiêu, phụ thân còn sống, gia đình hòa thuận.” Ánh mắt của Tiêu Dục có vài phần khao khát.
Nói xong, Tiêu Dục sờ bụng Lý Uyển rồi nói tiếp: “A Vũ là một đứa trẻ ngoan, sau này nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với tiểu chất nữ của mình.”
Đúng vậy, Tiêu Dục vẫn luôn tâm niệm, hy vọng trong bụng Lý Uyển có một Tiểu Quận chúa.
Dù sao thì hắn ta cũng đã có một nhi tử rồi.
Nụ cười trên mặt Lý Uyển cũng đậm hơn: “Điện hạ có thể nghĩ như vậy thật tốt, về sau, gia đình chúng ta sẽ sống một cuộc sống đơn giản. Nếu A Vũ có cần gì, người làm huynh trưởng và tẩu tử như chúng ta sẽ giúp đỡ.”
“Nếu A Vũ nói không cần, vậy thì chúng ta cứ làm một người bình thường cho tốt là được.” Lý Uyển kiên định nói.
Bây giờ nàng ấy không còn tinh khí thần nữa.
Hoàn toàn không muốn trở lại vị trí Thái tử phi chứ đừng nói đến việc trở thành một Hoàng hậu cô đơn trong tương lai.
Tiêu Dục gật đầu đồng ý với ý kiến của Lý Uyển.
Về phần Triệu An, sau khi trở về hắn ta lập tức đi gặp Nam An Vương.
Lúc này Nam An Vương đang đứng trong chuồng lợn.
Nam An Vương tin rằng nơi này tuyệt đối không có người nghe lén.
Nam An Vương nhẹ nhàng dùng tay trái xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay như lợn nái lớn, rồi hỏi: “Thế nào rồi?”
Triệu An thở dài: “Hồi bẩm Vương gia, điện hạ hình như không có hứng thú với căn cứ, chỉ muốn làm một người bình thường.”
Nam An Vương rất tức giận, giơ tay vỗ mạnh xuống bàn.
Chiếc nhẫn ngọc đập vào rào chắn của chuồng lợn phát ra âm thanh giòn giã, có thể nhìn ra Nam An Vương đang rất tức giận.
Triệu An không dám đắc tội, lập tức thấp giọng nói: “Vương gia, Thái tử điện hạ không có ý tranh đoạt quyền lực, chẳng phải là chuyện tốt đối với ngài sao?”
Nam An Vương lạnh lùng nói: “Chuyện tốt? Đây không phải chuyện tốt. Thằng nhãi Tiêu Dục kia từ nhỏ đã bảo vệ muội muội của mình, chỉ nói riêng việc hắn ta làm thái tử chính là vì không muốn muội muội mình bị ức hiếp.”
“Phần lớn là vì hắn ta nghĩ, nếu sau này muội muội xuất giá, có hắn ta làm chỗ dựa, cuộc sống của muội muội sẽ không tệ.” Nam An Vương tiếp tục nói.
Triệu An cảm thán: “Thật sự không nhận ra, quan hệ giữa hai huynh muội lại khá tốt.”
“Hắn ta không muốn quyền lực, nhưng nếu có người chạm vào Tiêu Vũ, ai biết hắn ta sẽ làm gì?” Nam An Vương hỏi.
Triệu An lập tức nói: “Vương gia lo lắng là đúng.”
“Đúng rồi, Tiên Nhi hiện tại thế nào?” Nam An Vương trầm mặc một lát rồi hỏi.
Triệu An vội vàng nói: “Cô nương đang ở Nguyệt Tuyền trấn, ta đã nhờ người chăm sóc nàng. Dù môi trường khắc nghiệt nhưng nàng sẽ không chết vì đói, rét cóng hay phơi nắng.”
Nam An Vương không nói gì.
Triệu An vội vàng quỳ trên mặt đất: “Xin Vương gia bớt giận, là thuộc hạ làm việc không tốt, thuộc hạ sẽ cho người chăm sóc Quận chúa thật tốt.”
Nam An Vương xua tay: “Không cần đâu.”
“Nha đầu kia rất kiêu ngạo, nếu ở lại với ta, sớm muộn gì cũng sẽ phá hỏng chuyện lớn của ta. Để nó ra ngoài cũng sẽ khiến người ta bớt lo lắng hơn.” Nam An Vương nói
Triệu An nhìn khuôn mặt không có chút thay đổi của Nam An Vương.
Trong lòng hắn ta bắt đầu hoài nghi Tiêu Tiên Nhi có phải là con của Nam An Vương hay không.
Nam An Vương làm sao vậy, lạnh lùng như thế, cứ như chuyện không liên quan đến mình vậy?