.
Chương 568: Tiên Đan
Tiêu Vũ cũng không nhàn rỗi, tất cả mọi người nấu cơm, Tiêu Vũ thì quyết định tài trợ mấy món ăn mà bình thường mọi người chưa từng ăn.
Món sở trường nhất của Tiêu Vũ chính là sầu riêng nướng.
Trong phòng của Tiêu Vũ đã được nối điện nên có thể lấy lò nướng điện ra ngoài dùng. Vì vậy món ăn này cũng không khó.
Đương nhiên, Tiêu Vũ còn tìm ra hai con cua Hoàng đế đông lạnh từ trong tủ đông của siêu thị, sau đó đem hấp lên.
Đến lúc này món ăn mà Tiêu Vũ giúp đỡ đã hoàn thành.
“Đây là thứ gì vậy!” Tiêu Nguyên Cảnh nhìn thấy cua Hoàng đế mà Tiêu Vũ bưng tới thì rất khiếp sợ.
Tiêu Vũ nói: “Đây là con cua.”
“Cô cô, người gạt người, ta cũng từng ăn cua lớn rồi, kích thước chừng bàn tay đã là không nhỏ rồi, con này của người còn lớn hơn cái đầu nữa... Trông có vẻ cũng không giống như đồ ăn của nhân gian.”
“Cô cô, người hãy thành thật nói với ta, có phải người thật sự tu tiên không?” Tiêu Nguyên Cảnh mong đợi nhìn Tiêu Vũ.
Tiểu bằng hữu ở tuổi Tiêu Nguyên Cảnh có lòng hiếu kỳ rất mạnh.
Tiêu Vũ mím môi cười: “Ngươi coi như ta tu tiên đi!”
Tiêu Nguyên Cảnh lập tức ngồi xổm xuống đất.
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Cô cô, ta cảm thấy lúc trước ta không đủ chịu khó, lúc trước chỉ có khi dùng bữa ta mới ngồi khơi thông linh khí trời đất... Có lẽ bây giờ ta nên cố gắng hơn một chút!” Tiêu Nguyên Cảnh tiếp tục nói.
Tiêu Vũ dở khóc dở cười, từ trong ngực lấy ra hai que kẹo đưa cho Tiêu Nguyên Cảnh.
“Đây là cái gì?”
“Tiên đan.” Tiêu Vũ đùa với Tiêu Nguyên Cảnh.
Nàng cũng biết mình như vậy dễ chọc tiểu bằng hữu khóc, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tiểu thiếu niên, nàng thật sự có một chút hứng thú đùa dai.
Chẳng mấy chốc cơm tất niên đã được làm xong, lúc này sắc trời vừa mới tối, mọi người ngồi quây quần lại với nhau, coi như là trải qua một ngày Tết cả nhà đoàn viên.
Chỉ là Dung Phi hơi xúc động: “Nếu Tiêu Vô Lương còn sống thì tốt rồi.”
Tô Lệ Nương cũng hiếm khi không mỉa mai Dung Phi, trong ánh mắt của nàng ấy có chút hoài niệm.
Tiêu Dục rót một ly rượu vẩy xuống mặt đất. Mọi người biết hắn ta đang tỏ lòng thành kính với tiên hoàng.
“Bắt đầu dùng cơm đi!” Tiêu Dục lên tiếng.
Dung Phi nhìn con cua hoàng đế to trên bàn, khóe môi giật giật một cái, rõ ràng là nàng ấy đã bị kinh ngạc. Nhưng cuối cùng đám người Dung Phi không có ai hỏi Tiêu Vũ lấy thứ này ở đâu ra.
Trên người Công chúa có rất nhiều bí mật, bọn họ cũng không muốn tìm tòi.
Cơm nước no nê, mọi người muốn cùng nhau gói sủi cảo, cũng phải có một bữa sủi cảo đón năm mới.
Trong lúc chờ đợi sau khi gói sủi cảo xong, Tiêu Vũ định trở về nghỉ ngơi trước một chút.
Ai ngờ Tiêu Vũ vừa mới trở về phòng của mình đã nhìn thấy túi Càn Khôn Lưỡng Cực có động thái khác thường.
Nàng vươn tay lần mò, bên trong có thêm một bức thư, là Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
“Công chúa còn nhớ lời hứa của mình không?”
Lúc này Tiêu Vũ mới nhớ ra hình như mình đã hứa với Ngụy Ngọc Lâm, lễ mừng năm mới nàng sẽ qua thăm hỏi hắn.
Tiêu Vũ không hề do dự, dịch chuyển thẳng qua từ túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Lần này nơi Tiêu Vũ xuất hiện là thư phòng của Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm ăn mặc mỏng manh ngồi đó, hắn đang vẽ tranh dưới ánh nến.
Thấy Tiêu Vũ đến, trong mắt của hắn nhuộm ý cười: “Ta còn tưởng rằng Công chúa sẽ không tới.”
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Sao có thể chứ! Ta luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, chỉ có điều quá bận rộn mà thôi.”
“Thật sao? Chẳng lẽ không phải Công chúa đã quên mất chuyện này à?” Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ lập tức cảnh giác.
Sao cái tên Ngụy Ngọc Lâm này lại biết trong lòng mình nghĩ gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn biết thuật đọc tâm sao?
Tiêu Vũ cũng biết chuyện có thuật đọc tâm này có chút không hợp lẽ thường, nhưng... thế giới mà cả không gian cũng có, ai biết sẽ có hiện tượng siêu nhiên gì hay không chứ?
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm trước mắt, yên lặng lẩm nhẩm trong lòng.
“Ngụy Ngọc Lâm đầu óc có bệnh, Ngụy Ngọc Lâm là kẻ ngu, Ngụy Ngọc Lâm là...”
Lúc nàng lẩm nhẩm như vậy, trên nét mặt của Ngụy Ngọc Lâm cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Lúc này Tiêu Vũ mới yên tâm.
Xem ra chỉ là trùng hợp mà thôi.
Trên thực tế đúng là trùng hợp.
Ngụy Ngọc Lâm khá hiểu Tiêu Vũ, hắn biết nhất định là Tiêu Vũ đã quên mất rồi.
Nhưng Tiêu Vũ là người tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện có thể bù đắp và cứu vãn!