.
Chương 569: Gói Sủi Cảo
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua bàn của Ngụy Ngọc Lâm, nàng lập tức thấy khuôn mặt mình.
Người mà Ngụy Ngọc Lâm vẽ vậy mà lại chính là nàng. Nàng mặc một bộ hồng y đứng trong sa mạc, là màu sắc bắt mắt nhất trong sa mạc, sau lưng là một ốc đảo.
Tiêu Vũ cảm thán: “Vẽ rất đẹp.”
Tiêu Vũ không có tế bào nghệ thuật gì, nhưng nàng có thể thấy Ngụy Ngọc Lâm vẽ tới xuất thần nhập hóa, cũng coi như là cấp bậc đại sư rồi.
Ngụy Ngọc Lâm thổi khô màu mực bên trên.
“Tặng cho nàng.” Ngụy Ngọc Lâm cười bảo.
Tiêu Vũ lập tức từ chối: “Ngươi tự giữ lại đi, ta không có tế bào nghệ thuật gì...”
Ngụy Ngọc Lâm không hiểu cái gì gọi là không có tế bào nghệ thuật.
Nhưng hắn nghe thấy lời này của Tiêu Vũ thì hỏi: “Ý của Công chúa là, ta có thể giữ bức tranh này sao?”
Lúc này Tiêu Vũ mới phản ứng lại, đây chính là tranh chân dung của nàng, nàng chủ động kêu Ngụy Ngọc Lâm giữ, không thích hợp đúng không?
Tiêu Vũ vội vàng đổi giọng: “Vậy vẫn nên đưa cho ta đi.”
“Thế nên xem như Công chúa đã nhận lễ vật của ta rồi.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Tiêu Vũ đã hiểu, Ngụy Ngọc Lâm đang gài bẫy mình, mặc kệ mình làm thế nào thì Ngụy Ngọc Lâm cũng có thể nói được.
Tiêu Vũ hỏi: “Năm hết Tết đến rồi, ngươi không ra ngoài chơi một chút sao? Cứ ngồi mãi trong thư phòng hả?”
Vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm có chút buồn bã: “Ở đây ta không có người thân. Tết là phải trải qua chung với người nhà, vì vậy ta mới hi vọng hôm nay Công chúa có thể tới chơi với ta.”
“Công chúa từng nói, tất cả chúng ta đều là người một nhà, thế nên chúng ta cũng là người nhà, không phải sao?” Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Ngươi làm con tin ở Đại Ninh rất vất vả đúng không?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ, không trả lời vấn đề của nàng.
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm đi, chẳng bao lâu sau là ta có thể giành lại được giang sơn của mình rồi. Đến lúc đó ta sẽ cho phép ngươi trở lại quốc gia của mình. Hơn nữa ta hứa với ngươi, ta sẽ giúp ngươi đứng vững gót chân ở Ngụy quốc.”
Đây chính là đãi ngộ của nhà đầu tư lớn.
“Đến lúc đó, hai nước chúng ta thiết lập quan hệ ngoại giao! Làm nước láng giềng thân thiết, cùng nhau cố gắng vì hòa bình!” Tiêu Vũ há miệng là nói ra khẩu hiệu.
Đương nhiên, Tiêu Vũ thật sự nghĩ như vậy.
Khẩu hiệu mà Tiêu Vũ từng hô, đại nghiệp mà Tiêu Vũ từng vẽ, đều là thứ Tiêu Vũ thật sự muốn thực hiện.
Ngụy Ngọc Lâm lại nghĩ tới những lời Tiêu Vũ nói, chờ sau khi phục quốc muốn giải trừ hôn ước thì vẻ mặt ảm đạm.
Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm không vui còn tưởng rằng hắn nhớ nhà.
Vì vậy nàng nói: “Này, ngươi muốn về nhà như vậy thì tại sao không đưa túi Càn Khôn Lưỡng Cực cho muội muội của mình đi? Sau đó ngươi muốn trở về thì có thể trở về, thật tốt!”
Ngụy Ngọc Lâm lắc đầu bảo: “Nếu đồ đã tặng cho Công chúa thì đặt ở chỗ Công chúa đi. Huống chi, Ngụy quốc không yên bình, ta trở về cũng không phải chuyện gì tốt đối với muội muội.”
“Đúng rồi, chuyện lần trước nàng tặng thuốc, ta phải cảm ơn nàng. Nếu không có nàng thì muội muội ta... có lẽ không vượt qua được.” Ngụy Ngọc Lâm nói một cách rất chân thành.
Tiêu Vũ nghe vậy thì tỏ vẻ tùy tiện: “Ngươi nói chuyện này à, không cần khách sáo đâu, có đủ thuốc không? Không đủ thì ta lại chuẩn bị thêm cho ngươi một ít!”
“Đủ, bệnh của muội muội đã ổn rồi.” Ngụy Ngọc Lâm nhắc tới chuyện này thì giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn theo.
“Ơn cứu mạng, không gì có thể báo đáp...”
Tiêu Vũ lập tức nói: “Dừng, ta không cần ngươi lấy thân báo đáp.”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ: “Ta còn nhớ trước khi Công chúa lưu đày đã từng đến phủ của ta, nói với ta rất nhiều lời kỳ lạ. Sao bây giờ thái độ của Công chúa với Ngụy mỗ lại không giống với lúc trước vậy?”
Tiêu Vũ than ngắn thở dài: “Năm đó là ta trẻ tuổi ngốc nghếch, chỉ coi trai lơ ba ngàn mới gọi là cuộc sống sung sướng, bây giờ xem như ta đã hiểu rồi, vẫn là làm quân vương cô độc tốt hơn!”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ: “Công chúa đang lo ta sẽ dây dưa với nàng sao?”
Tiêu Vũ nói: “Ta đâu có nói vậy. Năm hết Tết đến rồi, đừng nhắc tới tình tình ái ái nữa, quá xui xẻo rồi.”
“Ta đã giữ lời hứa đến thăm ngươi, bây giờ ta về trước đây, đợi lát nữa nấu sủi cảo xong ta sẽ đưa tới cho ngươi!” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Nói xong Tiêu Vũ đi mất như một làn khói, cứ như sau lưng nàng có quỷ đuổi theo vậy.
Rất rõ ràng, Ngụy Ngọc Lâm không phải quỷ.
Tên Ngụy Ngọc Lâm dùng dáng vẻ si tình kia nhìn nàng thật sự rất dễ khiến cho nàng rơi vào tay giặc.