Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 570: Có Thể Là Ai Được Chứ

. Chương 570: Có Thể Là Ai Được Chứ
Tiêu Vũ cũng không muốn đánh mất thanh xuân tốt đẹp của mình trong chuyện yêu đương này.

Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi, Ngụy Ngọc Lâm nhìn bức tranh Tiêu Vũ chưa kịp lấy đi, có chút thất thần.

Công chúa không thích hắn như vậy sao? Chỉ nghe hắn tâm sự vài câu cũng không được, cứ vội vàng bỏ đi như thế.

Lúc Tiêu Vũ trở lại, sủi cảo đã nấu xong, Tiêu Vũ cầm một đĩa muốn đi.

Dung Phi hỏi: “Công chúa điện hạ làm gì vậy? Không ngồi xuống ăn chung sao?”

Tiêu Vũ nói: “Ta đi một lát sẽ trở lại.”

Tiêu Vũ không giải thích mình đi làm gì, nàng vừa đi như vậy, những người còn lại đã bắt đầu suy đoán.

Tô Lệ Nương nhìn về hướng Tiêu Vũ rời khỏi, không nhịn được nói: “Chắc Công chúa muốn đưa sủi cảo này cho người rất quan trọng nhỉ?”

Dung Phi nghi hoặc hỏi: “Có thể là ai được chứ?”

“Lúc trước ta nghe nói trong phòng của Công chúa có giấu một nam nhân... Không phải là lần này thật sự đi đưa cho nam nhân gì đó chứ?” Tô Lệ Nương cười trêu ghẹo.

Theo Tô Lệ Nương thấy, nuôi nam nhân cũng không có gì không ổn.

Nếu không phải lúc còn trẻ nàng ấy ngốc nghếch yêu Tiêu Vô Lương thì nàng ấy đã nuôi mười, tám nam sủng, trải qua cuộc sống phóng khoáng từ lâu rồi.

Tiêu Dục trở nên đăm chiêu.

Hắn ta mở miệng nói: “Ta đi xem thử.”

“Này?” Dung Phi muốn ngăn cản.

Tô Lệ Nương khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ muốn đi xem thì để cho hắn đi đi, nếu Công chúa thật sự có người thân mật, để Thái tử điện hạ làm chủ, nạp người trở về!”

Trong mắt Tô Lệ Nương, cho dù Tiêu Vũ có thành thân với người khác thì cũng là nam nhân ở rể.

Tuy rằng mỗi người đều gọi Tiêu Vũ là Công chúa, Tiêu Vũ còn nói mình là Tổng thống gì đó, nhưng thật ra trong lòng mọi người đều đối đãi với Công chúa như Nữ hoàng.

Nói tới thì sau khi Tiêu Vũ trở về vốn dĩ muốn nhét thẳng sủi cảo vào trong túi Càn Khôn Lưỡng Nghi, nhưng nàng vừa đặt xuống thì lớp vải phía trên của túi Càn Khôn Lưỡng Nghi sẽ dính thẳng vào sủi cảo, hình như không được vệ sinh cho lắm. Lỡ như Ngụy Ngọc Lâm không phát hiện kịp thời, thứ này lại hỏng ở bên trong.

Dù sao túi Càn Khôn Lưỡng Nghi chỉ có thể chuyển đồ chứ không có chức năng giữ tươi.

Tiêu Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bưng sủi cảo chui vào trong túi Càn Khôn Lưỡng Nghi luôn.

Đợi đến khi nàng xuất hiện thì phát hiện Ngụy Ngọc Lâm không còn ở trong thư phòng nữa.

Đương nhiên, cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi này cũng không có ở trong thư phòng mà đã trở về trên giường rồi.

Cũng may Ngụy Ngọc Lâm không có ở trên giường mà là ngồi ở đó uống trà.

Tiêu Vũ bưng sủi cảo xuất hiện, nhanh nhẹn nhảy tới chỗ bàn, đặt sủi cảo kia xuống: “Ăn đi! Có câu ăn ngon không bằng sủi cảo, ăn Tết phải ăn một chút sủi cảo mới được!”

Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ, dường như có chút cảm động: “Đa tạ.”

Tiêu Vũ phẩy tay một cái nói: “Không cần khách sáo như vậy, người trong căn cứ đều có phần mà.”

Tiêu Vũ không ở lại lâu, các nương nương vẫn còn đang chờ nàng đấy.

Không đợi Ngụy Ngọc Lâm kịp phản ứng, Tiêu Vũ đã vèo một cái trở về. Giống như lần này nàng tới chỉ là để đưa sủi cảo vậy.

Tiêu Vũ trở về, đẩy cửa ra muốn quay lại đã nhìn thấy Tiêu Dục.

“Ca?” Tiêu Vũ vô cùng hoảng sợ.

Tiêu Dục nhìn vào trong một cái.

Tiêu Vũ cũng ngoảnh đầu lại nhìn: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”

“Ta nhìn xem có phải trong căn phòng này có người nào đó hay không.” Tiêu Dục nói một cách rất thẳng thắn.

Tiêu Vũ không nhịn được bật cười: “Ca, ngươi nói đùa rồi, làm sao trong phòng ta có thể có người nào đó được chứ!”

“Vậy vừa rồi ngươi cầm sủi cảo đi đâu?” Tiêu Dục hỏi.

Không biết có phải do trí nhớ còn sót lại của nguyên chủ hay không mà lúc Tiêu Dục bắt đầu trở nên nghiêm túc, Tiêu Vũ lập tức có một loại cảm giác sợ hãi như đến từ bản năng, vì vậy nàng quyết định tạo cảnh thái bình giả.

Tiêu Vũ há mồm lập tức nói: “Cầm đi cho sói hoang ăn rồi!”

“Ngươi xem hôm nay ăn Tết, cuộc sống của sói hoang bên ngoài cũng không dễ chịu gì nên ta nổi lòng nhân từ thôi.” Tiêu Vũ nói.

Quả thật Tiêu Dục không nhìn thấy người trong phòng của Tiêu Vũ, nhưng hắn ta vẫn không nhịn được mà ân cần dạy bảo: “A Vũ, nếu ngươi thật sự có coi trọng người nào, ca ca cũng không ngăn cản ngươi. Nhưng ngươi vẫn nên dẫn tới ra mắt, để mọi người phân biệt giúp ngươi. Dù sao biết người biết mặt không biết lòng.”
Bình Luận (0)
Comment