Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 575 - Chương 575: Không Lừa Gạt Được

. Chương 575: Không Lừa Gạt Được
Đã đến lúc để những cổ nhân này mở mang tầm mắt về sức mạnh do cách mạng công nghiệp mang tới một chút rồi!

Nếu là lúc trước, cho dù dùng phương pháp Movable type* để in truyền đơn như vậy cũng cần tốn rất nhiều kinh nghiệm, nhưng đối với Tiêu Vũ hiện tại chỉ cần thực hiện những thao tác đơn giản thì truyền đơn đã được in xong.

(*Khắc từng chữ lên những khối gỗ nhỏ sau đó sắp xếp thành câu cần in rồi in lên giấy.)

Nàng lại dùng máy bay không người lái đưa lên không trung. Truyền đơn màu sắc rực rỡ lập tức từ trên không trung bay xuống.

“Thái tử Tiêu thị Tiêu Dục, Công chúa Tiêu Vũ, tuân theo lệnh trời, giành lại non sông, cứu vớt muôn dân trăm họ...”

“Sau khi vào thành, không lấy một tấc nào của dân chúng.”

“Chỉ cần là người ăn không no, áo rách quần manh, đều được cứu tế.”

Những tờ truyền đơn nhỏ có nội dung như thế rơi vãi xuống bên dưới.

Dân chúng trong thành sẽ không có cảm xúc chống cự đối với đám người Tiêu Vũ ở ngoài thành, trái lại rất chờ mong.

Tiêu Vũ cầm một tờ truyền đơn giải thích với đám người hầu cận của mình: “Cái này gọi là truyền đơn, là đánh trận bằng cách tuyên truyền đấy. Chiến tranh không chỉ là khói lửa thuốc súng... Trận chiến tuyên truyền cũng là một phần chiến đấu quan trọng. Có đôi khi tuyên truyền giành được thắng lợi, thậm chí có khả năng không cần dùng đến quân đội!”

Tiêu Dục nghe lời này của Tiêu Vũ thì trở nên đăm chiêu.

Hắn ta cũng từng đọc rất nhiều binh thư, chuyện hành quân đánh trận, hắn ta tự hỏi mình rất có kinh nghiệm. Nhưng bây giờ vừa nghe Tiêu Vũ nói vậy, xem như hắn ta đã hiểu, tờ giấy này cuối cùng không đơn giản!

Suy cho cùng hắn ta chưa từng trải qua thực chiến, những chuyện thế này hắn ta không thể nghĩ ra được. Nhưng một nữ tử yếu ớt như Tiêu Vũ làm sao biết được những điều này?

Tiêu Dục nhìn về phía Tiêu Vũ: “A Vũ, ngươi biết nhiều như vậy từ bao giờ thế?”

Tiêu Vũ thấy Tiêu Dục hỏi cái này thì đầu tiên là có chút chột dạ. Tuy rằng dưới cái nhìn của nàng, nguyên chủ và chính mình là một, nhưng nàng không biết người khác nghĩ thế nào.

Có lẽ đối với Tiêu Dục, hắn ta sẽ cảm thấy mình không giống với muội muội ruột của hắn ta. Dù sao tuy rằng nàng và Tiêu Vũ tiền nhiệm có rất nhiều điểm tương tự, linh hồn cũng vô cùng phù hợp, nhưng lại như từng có hai cuộc đời độc lập, từng có những cuộc sống khác nhau.

Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật không dám giấu giếm, ta từng mơ thấy phụ hoàng của chúng ta.”

“Phụ hoàng truyền thụ cho ta rất nhiều thứ, những thứ đó đều là của tiên gia.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.

Tiêu Dục nghe vậy thì vẻ mặt có chút ảm đạm: “Ta chưa bao giờ mơ thấy phụ hoàng, phụ hoàng đã thất vọng về ta rồi sao?”

Tiêu Vũ thấy Tiêu Dục như vậy thì vội vàng nói: “Có lẽ ngươi đã hiểu lầm phụ hoàng rồi. Không phải là phụ hoàng không muốn tìm ngươi, nhưng ngươi là nam tử, dương khí trên người nặng...”

“Ta là nữ tử! Dương khí thấp!” Tiêu Vũ há mồm là nói.

Tiêu Dục nhìn Tiêu Vũ, hỏi: “Thành tiên còn có thể sợ dương khí sao?”

Tiêu Vũ: “...”

Tại sao ca ca lại thông minh như vậy?

Tiêu Vũ tự hỏi, lúc nàng lừa người chưa bao giờ thua trận, muốn lừa ai thì lừa, nhưng ở chỗ Tiêu Dục lại luôn có một loại cảm giác không thể lừa nổi.

Thấy vẻ mặt Tiêu Vũ quẫn bách, Tiêu Dục nở nụ cười: “Có lẽ phụ hoàng tu quỷ tiên.”

Tiêu Vũ gật đầu thật mạnh: “Huynh trưởng nói đúng lắm.”

“Có điều ta không hiểu những chuyện quỷ thần kia, phụ hoàng chỉ làm phép vào ta ở trong mộng, ta như thể hồ quán đỉnh*, đã biết rất nhiều thứ.” Tiêu Vũ quyết định giả bộ hồ đồ.

(*Nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn)

Cũng may Tiêu Dục không có ý hỏi tiếp nữa.

Tiêu Dục không hỏi không có nghĩa là Tiêu Dục không nghi ngờ, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn quyết định tạm thời buông nghi ngờ xuống.

Muội muội đã trưởng thành rồi, có bí mật cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn ta không ở bên cạnh bảo vệ muội muội, nhất định muội muội đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay.

Tiêu Dục dùng ánh mắt yêu thương như cha già nhìn Tiêu Vũ.

Mặc kệ thế nào, sau này nhất định hắn ta phải dùng hết khả năng để bảo vệ muội muội.

Hai huynh muội Tiêu gia đang tình thương mến thương ở đây, người trên tường thành lại có chút không chịu nổi nữa.

Sáng hôm sau, trong doanh địa bên ngoài tường thành đã bắt đầu ăn điểm tâm. Từng cái nồi sắt lớn được dựng lên, bên trong nấu súp hoành thánh.
Bình Luận (0)
Comment