.
Chương 581: Chia Người
Chương Ngọc Bạch vốn là người của Tiêu Vũ.
Lúc này Chương Ngọc Bạch đã tập kết ba mươi ngàn đại quân, thế này đã coi như không ít người đối với một quận nhỏ nghèo khổ như Dự quận rồi.
Chương Ngọc Bạch mang theo ba mươi ngàn đại quân hợp vào quân đội của Tiêu Vũ.
Bởi vì Thương Ngô lưng tựa Ninh Nam, bên cạnh lại là Dự quận nên không cần lo người của những quận khác sẽ tới xâm phạm, thế nên Tiêu Vũ không điều quá nhiều người trông chừng.
Sau khi nàng để lại một phần hộ thành quân, lại bổ nhiệm Thái thú mới thì chuẩn bị tiếp tục tiến lên.
Thái thú mới này là do Lại bộ tuyển chọn, là một thanh niên tên Yến Thưởng.
Tiêu Vũ cũng đã kiểm tra đánh giá hắn ta một cách nghiêm ngặt, là một người có tài năng và học vấn.
Về phần những thuộc hạ trung thành của nàng thì sao?
Tiêu Vũ vẫn không muốn để những người này ở lại, những người này phải cùng nàng đi tới phía Bắc!
Ví dụ như tám người Hắc Phong trại lúc trước, ví dụ như Tiền Xuyên, Liễu Sơn, Quỷ Mặt Đen, Mạnh Thường, những người này Tiêu Vũ đã dùng quen rồi, có thể nói chỉ cần một ánh mắt của Tiêu Vũ, những người này đã biết Tiêu Vũ nghĩ gì.
Dung Phi nương nương ở lại, cùng Lý Uyển trấn thủ đại bản doanh.
Về phần Tô Lệ Nương và Ngọc Tần cũng đi theo.
Tô Lệ Nương xung phong đi tìm hiểu tin tức, về phần Ngọc Tần? Ngọc Tần nói mình có thể làm quân y cho Tiêu Vũ.
Đương nhiên, hai cha con Tiêu Dục cũng đi theo.
Tiêu Dục lo cho muội muội của mình, hơn nữa hắn ta cảm thấy phục quốc cũng là trách nhiệm của mình.
Hai huynh muội Tiêu Vũ và Tiêu Dục cũng nhất trí cảm thấy nên rèn luyện Tiêu Nguyên Cảnh một chút.
Tiêu Nguyên Cảnh là một nam hài tử, không thể làm đóa hoa trong nhà ấm được.
Sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn một thời gian ngắn, trong ánh mắt lưu luyến của dân chúng Thương Ngô, Tiêu Vũ mang theo đại quân của mình xuất phát.
Ngoại trừ những người ở lại trấn thủ và làm quân tiếp viện, lần này Tiêu Vũ dẫn theo một trăm ngàn đại quân.
Bọn họ định băng qua Thương Ngô sơn, đi thẳng tới Hành Sơn quận phía sau Thương Ngô.
Đường núi trên Thương Ngô sơn này đã được người của Tiêu Vũ tu sửa tốt từ lâu, vì vậy đi qua từ nơi này cũng không khó.
Đại quân vừa đến Hành Sơn quận. Hành Sơn quận còn không bằng Thương Ngô, lúc trước nơi này bị động đất nên đã khắp nơi tan hoang từ lâu. Sau này vẫn là Tiêu Vũ kêu người lại đây phát cháo miễn phí mới không để cho nơi này xác chết trôi khắp nơi.
Bây giờ chỗ này không có Thái thú, Thái thú lúc trước đã chết rồi, Thái thú mới vẫn chưa nhận được lệnh tới đây, toàn bộ Hành Sơn quận đều thuộc về trạng thái phát triển vô cùng ngoan cường.
Ở đây, cho dù là Truyền Tiêu giáo hay là sự nghiệp đa cấp của Tiêu Vũ đều phát triển hừng hực khí thế.
Đặc biệt là Ninh Nam vốn có không ít người tới từ Hành Sơn quận, ví dụ như đám người Tần Tề Sơn chính là từ Hành Sơn quận đi qua.
Lần này những người này trở lại Hành Sơn quận lập tức có cảm giác trở lại quê hương.
Hộ thành quân biết đám người Tiêu Vũ sắp tới, đừng nói là chống cự, bọn họ vốn dĩ không có ý nghĩ chống cự, chỉ có bốn chữ: “Trông ngóng chờ mong!”
Lúc này quản sự và Thống lĩnh hộ thành quân còn lại đang mở cửa thành ra, đứng đó nói chuyện.
“Này, Lão Trương, ngươi nói xem bọn họ có tới hay không?” Nói chuyện là Chủ bộ Vương Phong, về phần người được gọi là Lão Trương chính là thủ vệ hộ thành quân.
Lão Trương nói: “Tới! Nhất định sẽ tới!”
“Này, ngươi mau nhìn kìa, có phải bên kia có người tới không?” Lão Trương ngẩng đầu nhìn, trên mặt lập tức mang theo vẻ hưng phấn.
Lúc Tiêu Vũ dẫn đầu đại quân tới đã thấy bên ngoài Hành Sơn quận có một đám binh sĩ đang đứng, những binh sĩ này thế đứng chỉnh tề.
Hắc Phong cưỡi ngựa đi tới trước mặt Tiêu Vũ: “Công chúa, bọn họ vậy mà ra khỏi thành rồi, không phải là muốn đánh nhau đấy chứ!”
Tiểu Lâm Tử cười lạnh một tiếng: “Thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Đi xem thử chuyện gì xảy ra đi.” Tiêu Vũ căn dặn.
Hắc Phong cưỡi ngựa đi trước, xông tới trên cùng, học dáng vẻ thách thức của Tiêu Vũ ở Thương Ngô lúc trước, cất giọng nói: “Người đối diện nghe kỹ cho ta, Hắc Phong gia gia của các ngươi đã tới, có gan thì tiến lên đánh đi!”'
Trương Thống lĩnh kia tự cưỡi ngựa đi tới phía trước.
Sau khi nhìn thấy Hắc Phong, hai mắt hắn ta rưng rưng: “Vị này chính là Hắc Phong Thống lĩnh đúng không?”