.
Chương 591: Nồi Sắt Che Đậy Bản Thân
Từ nhỏ đến lớn, hắn ta đều được xem như Thái tử mà bồi dưỡng.
Hắn ta không muốn làm Thái tử, nhưng tương lai hoàng tộc Tiêu thị đều ở trên người hắn ta. Hắn ta buộc phải gánh vác tất cả.
Có trời mới biết, có bao nhiêu lần hắn ta hâm mộ muội muội có thể vô lo vô nghĩ, không bị trói buộc làm bất cứ chuyện gì mình muốn.
Bởi vì hâm mộ, bởi vì cảm thấy tốt đẹp nên Tiêu Dục đã muốn bảo vệ sự tốt đẹp này.
Không thể không nói, cuộc sống của Tiêu Vũ tiền nhiệm có thể trôi qua thoải mái như vậy có liên quan trực tiếp với người ca ca tốt này.
Nếu không phải cuối cùng gặp người không tốt, Tiêu Vũ tiền nhiệm đã cầm kịch bản người chiến thắng của cuộc đời, phụ hoàng sủng ái, đám nương nương trong cung nịnh nọt, huynh trưởng lại che chở nàng ấy... Tuy rằng tẩu tử thích thuyết giáo, nhưng tóm lại cũng là vì tốt cho nàng ấy!
Cùng lúc đó, Vũ Văn Khang cũng biết tình hình bên phía Tiêu Vũ.
“Ngươi nói cái gì? Bọn chúng bắt đầu ăn uống tiệc tùng?”
“Đúng vậy! Tiệc cơ động cũng bày ra luôn rồi!” Thuộc hạ tức giận bất bình.
Tên thuộc hạ này không bị trúng độc nên nói chuyện vẫn rất có trật tự. Có điều chính vì không trúng độc nên hắn ta cũng tràn đầy cảm xúc ghen tị hâm mộ với các tướng sĩ quân địch.
Tất cả mọi người đều vì chủ của mình, nhưng dựa vào đâu quân địch ăn ngon, mặc đẹp, trải qua cuộc sống nhàn nhã?
Nhìn lại hắn ta xem, cả ngày lo lắng đề phòng, cơm cũng ăn không đủ no!
Sắc mặt Vũ Văn Khang tái xanh.
Hắn ta biết lúc trước Tiêu Vũ dùng phương pháp gì để khiến người khác quy thuận. Nếu để cho hai huynh muội Tiêu thị kia tiếp tục bày tiệc cơ động, đừng nói là thuộc hạ động lòng mà ngay cả chính hắn ta cũng động lòng!
Vũ Văn Khang quyết định thật nhanh: “Đi tập trung các binh sĩ lại, chúng ta xuất phát, đánh bọn chúng một trận bất ngờ!”
Không thể không nói ý tưởng của Vũ Văn Khang rất không tồi, nhưng thực tế... thực tế vẫn phải để chính Vũ Văn Khang đi trải nghiệm. Dù sao thực tế mới cho ra nhận thức chính xác!
Vũ Văn Khang dẫn mọi người qua sông, xông thẳng tới đại doanh của quân địch.
Theo Vũ Văn Khang thấy, cái gọi là Kim Đăng quân kia đều đang ở đó ăn uống tiệc tùng, vốn dĩ sẽ không lập tức đứng lên phản kháng, lần này bọn chúng muốn tấn công bất ngờ...
Ai ngờ lúc này bọn chúng mới ra khỏi cửa thành không bao lâu thì quân tiên phong ở phía trước đã rơi vào trong bẫy.
Cũng không biết cái bẫy này được đào lúc nào, rõ ràng lúc trước ở chỗ này vẫn rất bình thường, vậy mà mới một ngày đã xuất hiện hai cái hố to!
Đương nhiên đây chính là bút tích của Tiêu Vũ.
Đối với Tiêu Bái Bì cả đất cũng muốn bới ra, đỉnh núi cũng muốn dời đi này, đào hai cái hố thì tính là gì chứ?
Lần này Tiêu Vũ cảm thấy mình đã đủ có lương tâm rồi, nàng không định lấy đất của hai cái hố này, chỉ nghĩ giành lại được nơi này xong thì sẽ lấp đất lại. Nếu không khổ cũng là dân chúng bình thường.
Vũ Văn Khang ngạc nhiên nghi ngờ không chắc chắn nhìn hai cái hố to kia, lập tức hơi khựng lại không tiến lên tiếp.
Tiêu Vũ đứng ở đối diện cái hố, cười vô cùng kiêu ngạo.
“Này, ta nói này Vũ Văn Khang, ngươi vẫn nên mau chóng đầu hàng đi!” Tiêu Vũ cất giọng nói.
Vũ Văn Khang được người của mình bảo vệ, ở phía sau một chút nhưng vẫn nghe được lời nói của Tiêu Vũ.
Muốn không nghe cũng không được có được không! Trong tay Tiêu Vũ cầm cái loa lớn mua trứng gà tặng gà con kia kìa! Sức công phá của cái loa lớn này không phải mạnh bình thường.
Nhớ kiếp trước của Tiêu Vũ, nếu có người cầm loa lớn ở dưới lầu kêu mọi người xuống lầu, cho dù là lầu hai mươi cũng nghe thấy!
Đừng hỏi sao Tiêu Vũ biết được. Tiêu Vũ tỏ vẻ bản thân đã được trải nghiệm rồi!
Tóm lại, lúc này Vũ Văn Khang xem như đã hiểu cái gì gọi là âm thanh ma quỷ lượn quanh tai rồi.
“Người đâu, bắn tên cho ta!” Vũ Văn Khang lạnh giọng ra lệnh.
Ở trên tường thành khoảng cách quá xa, nhưng khoảng cách này thì có thể bắn trúng rồi đúng không?
Ai ngờ vào lúc này Tiêu Vũ dứt khoát cầm một cái nồi ở dưới đất úp lên người mình.
Lúc này Vũ Văn Khang mới chú ý tới cạnh chân Tiêu Vũ luôn có một cái nồi.
Mũi tên bay tới, cái nồi vang lên ong ong.
Tiêu Vũ không muốn nghe âm thanh này, nàng dứt khoát tiến vào không gian, nhàn nhã ăn que cay.
Chờ bên ngoài không còn động tĩnh thì Tiêu Vũ mới đi ra.