Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 592 - Chương 592: Hôm Nay Chủ Yếu Chúng Ta Phải Ăn Một Bữa Xa Xỉ!

. Chương 592: Hôm Nay Chủ Yếu Chúng Ta Phải Ăn Một Bữa Xa Xỉ!
Sự xuất hiện của Tiêu Vũ là nhục nhã to lớn đối với Vũ Văn Khang!

Hắn ta tức giận nói: “Ngươi chờ đó cho bổn vương, nhất định bổn vương sẽ không tha cho ngươi!”

Tiêu Vũ như cười mà không phải cười: “Ta chờ đây, ngươi tới đi, ai sợ thì là tôn tử của kẻ đó!”

Lúc này Quỷ Mặt Đen đi tới hỏi: “Công chúa, chúng ta có cần cứ thế tấn công, tiêu diệt bọn chúng trong một lần luôn không?”

Tiêu Vũ nhìn quân địch nói: “Đều là người đáng thương, tạm thời nghĩ cách thử xem có thể giải độc không rồi nói sau.”

Những người này đều tương đương với tử sĩ, nếu đánh nhau thật thì nhất định sẽ không chết không thôi.

Cho dù người của nàng không có thương vong, nàng cũng đau lòng cho những binh sĩ của quân địch.

Những binh sĩ này cũng không phải tự nguyện gia nhập mà là bị uy hiếp cưỡng ép.

Đám người Vũ Văn Khang dứt khoát rút lui. Nhưng những người lúc trước rớt xuống hố trở thành tù binh của Tiêu Vũ.

Lúc Sở Duyên hỏi phải làm thế nào, Tiêu Vũ nghiêm túc nói: “Chúng ta phải đối xử tử tế với tù binh.”

Đây cũng chẳng phải kẻ thù có mối thù không đội trời chung gì, mọi người vốn là người chung một nước, lấy đoàn kết làm chủ!

Tiêu Vũ căn dặn: “Cho bọn họ ăn no.”

“Nhưng những người này đều trúng độc, phải giám sát bọn họ chặt chẽ, không thể để cho bọn họ sinh ra thị phi.” Tiêu Vũ phổ sung.

Vũ Văn Khang xem như đã nếm mùi thất bại, nhưng muốn nói đánh bại... hình như vẫn còn thiếu một chút gì đó. Bởi vì vốn dĩ không có đánh nhau đã tổn thất nhiều người, loại cảm giác này khiến Vũ Văn Khang rất phẫn nộ.

Vũ Văn Khang lập tức phái người ra roi thúc ngựa đưa tin về cho Vũ Văn Phong.

Đám người Tiêu Vũ không có ý lui binh, lại càng không định chủ động tấn công, xem dáng vẻ là định tiêu hao quân địch từ từ.

Đương nhiên, người bình thường nhất định sẽ không tiêu hao lại Tiêu Vũ. Tiêu Vũ có không gian đấy!

Không phải sao, Tiêu Vũ nghĩ có lẽ đám binh sĩ của mình còn có rất nhiều người chưa từng ăn bún ốc.

Bún ốc trong không gian đã chồng chất như núi từ lâu.

Đây không phải cách nói phóng đại gì mà thật sự nhiều như một ngọn núi.

Hầu Tiểu Thánh dẫn đám hầu tử hầu tôn của mình giúp đỡ Tiêu Vũ làm không ít việc.

Hiện tại đám hầu tử hầu tôn đã học được cách đào lỗ dưới đất để trồng bắp rồi.

Theo Tiêu Vũ thấy, nếu những con khỉ này cố gắng hơn một chút, nói không chừng sẽ có một ngày thật sự có thể tiến hóa thành người.

Đương nhiên, theo tình trạng hiện tại thì vẫn còn có chút xa xôi. Có điều bọn chúng vẫn có thể giúp đỡ Tiêu Vũ rất nhiều việc.

Hôm nay Tiêu Vũ lấy hết bún ốc trong không gian ra, đặt vào trong kim đăng, sau đó chọn một chỗ yên tĩnh, đổ bún ốc ra trước mặt Sở Duyên.

Sở Duyên nhìn bún ốc như một ngọn núi nhỏ kia cũng có chút sợ ngây người.

“Công... Công chúa, tất cả những thứ này đều là?” Sở Duyên gần như không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Phải.”

“Cầm đi chia cho các tướng sĩ đi, không đủ thì tìm ta, vẫn còn.” Tiêu Vũ cất giọng nói.

Hôm nay chủ yếu chúng ta phải ăn một bữa xa xỉ!

Sở Duyên kinh ngạc xong thì nhanh chóng hành động, hắn ta gọi huynh đệ Tạ Vân Thịnh của mình tới, sau đó lại tìm tất cả mọi người ở Hỏa phòng doanh thật sự tới.

Nồi sắt lớn lúc trước dùng để làm tiệc lưu động được dựng lên, bắt đầu nấu bún ốc.

Vừa nấu bún ốc này một cái... hương vị cũng khiến người ta hơi sặc.

Đặc biệt là hôm nay vừa khéo có gió Nam, gió này từ hướng Nam thổi tới hướng Bắc, mùi hương của bún ốc bị gió thổi bay thẳng qua bên kia bờ sông.

“Vương gia! Vương gia! Hình như quân địch không còn gì để ăn nữa rồi!” Thuộc hạ của Vũ Văn Khang rất hưng phấn đến bẩm báo.

Vũ Văn Khang có chút ngạc nhiên: “Tại sao lại nói vậy?”

“Vương gia, ngài ngửi kỹ đi, không biết đối diện đang nấu cái gì, mùi vị đó thật sự khiến người ta kích động!” Thuộc hạ kia tỏ vẻ ghét bỏ nói.

Về phần trong quân doanh của Tiêu Vũ cũng có người chê bai, nhưng mọi người vì sự đoàn kết nội bộ mà vẫn nhịn xuống.

Tiêu Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nếu đã gây ra ô nhiễm không khí như vậy rồi thì cũng không có gì khác biệt nữa. Vì vậy nàng lấy cả đậu hũ thối và sầu riêng ra.

Mấy loại mùi hương trộn lẫn với nhau khiến người ta cảm thấy sọ não cũng hơi đau.
Bình Luận (0)
Comment