.
Chương 593: Mùi Hương Đặc Biệt
Người ghét loại mùi này thì nhao nhao lên đỉnh núi nhỏ phía sau tị nạn. Người thích mùi này thì chìm đắm vào trong đó, cảm thấy lâng lâng cả người muốn thành tiên.
Đương nhiên, bản thân Tiêu Vũ rất thích thứ mùi này.
Đậu hũ thối chiên vàng giòn, vừa đặt lên bún ốc kia một cái, ăn chung với bún ốc quả thật là vui vẻ gấp bội!
Cơm nước xong xuôi lại nướng sầu riêng một chút.
Khiến Tiêu Vũ cảm thấy sao đời người có thể hạnh phúc như vậy?
Tiêu Vũ phát hiện lần xuyên qua này vẫn có chỗ tốt, tuy rằng không thể làm Công chúa thời thịnh thế, có thể có ba nghìn trai lơ, nhưng hiện tại đổi lại có thể ăn sầu riêng bún ốc đậu hũ thối cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Tiêu Vũ cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc.
Tiêu Dục cảm thấy có chút khó mà hiểu nổi.
Hắn ta thân là Thái tử điện hạ, đương nhiên không thể nào đi tị nạn được.
Tiêu Dục đau lòng nhìn Tiêu Vũ, thầm nghĩ bún ốc thì thôi, nhưng cái thứ đậu hũ thối này rõ ràng là đồ ăn thiu bị biến chất, vì sao muội muội vẫn thích ăn?
Nhất định là sau khi vong quốc nàng đã chịu rất nhiều cực khổ, không được ăn no nên mới thích ăn thứ này. Nếu không người bình thường ai biết đậu hũ đã mọc lông còn ăn được chứ?
Nghĩ vậy, Tiêu Dục vẫn dùng ánh mắt vô cùng xót xa lại thương yêu nhìn Tiêu Vũ.
Hơn nữa hắn ta còn cam kết: “A Vũ, ngươi yên tâm, sau này có ca ca, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đói bụng nữa.”
Tiêu Vũ thấy Tiêu Dục ở đó tự xúc động thì trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Xảy ra chuyện gì rồi hả? Sao trông ca ca có vẻ như rất khó chịu rất đau buồn vậy?
Tiêu Vũ muốn hỏi một câu, nhưng Tiêu Dục sợ mình rơi lệ trước mặt Tiêu Vũ nên xoay người bỏ đi.
Tô Lệ Nương đi tới mở miệng nói: “Ngươi cũng không sợ đại quân khó khăn lắm mới tập trung được này giải tán.”
Tiêu Vũ hỏi: “Cũng vì bún ốc đậu hũ thối và sầu riêng sao?”
“Ta vì giảm tổn thương tới mức thấp nhất, nhân lúc hướng gió thổi ra ngoài lấy ba món ăn ra chia sẻ cho người thích ăn.” Tiêu Vũ giải thích.
Nàng cũng đâu có ép người không thích ăn ăn chứ!
Tô Lệ Nương nở nụ cười: “Ta biết Công chúa tri kỷ, đùa với ngươi thôi. Có điều hình như mọi người đều rất thích ăn.”
Đây là lời nói thật, người chưa từng ăn cũng tò mò muốn nếm thử xem cái này có ngon hay không.
Chỉ một bữa như vậy, thật sự không thể làm người ta chết đói được đúng không?
Hơn nữa hầu hết mọi người đều xuất thân từ người nghèo khổ cơm cũng không có mà ăn, lúc quá đói cả vỏ cây cũng phải gặm mấy miếng. Có trải nghiệm như vậy, ăn bún ốc không thành vấn đề!
Ba mùi hương vui vẻ gấp ba này trộn lại với nhau tạo thành một cú sốc lớn cho quân địch.
Những món ăn khác cho dù có mùi cũng không lan xa tới như vậy. Nhưng loại mùi thối này trộn lại với nhau thì khả năng lan truyền lại rất mạnh.
Ban đầu lúc quân địch ngửi thấy mùi này còn cảm thấy có chút khiến người ta khó hiểu, nhưng ngửi một hồi lại khiến người ta có cảm giác kích thích.
Tuy rằng những người này đã bị thuật vu cổ khống chế nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không đói!
Giống như Khổng tú tài lúc trước, tư duy và logic vẫn còn, chỉ là không nhớ được chuyện lúc trước.
Vì vậy lúc này trong đại doanh của quân địch đã có người bắt đầu tò mò: “Ngươi nói xem đám dư nghiệt Tiêu thị kia ăn gì? Nghe có vẻ không tệ...”
“Chúng ta sớm ngày đánh hạ bọn chúng, cũng nếm thử thứ mùi này!” Có người kiên định nói.
Nói thì nói vậy, nhưng tình hình thực tế là... kẻ đần cũng có thể thấy rõ bây giờ bọn họ đang đau khổ phòng thủ.
Đương nhiên, cho dù biết thì sâu trong lòng bọn họ vẫn luôn có một giọng nói kiên định nói với bọn họ, nhất định phải kiên trì, cho dù dùng mạng của mình cũng phải bảo vệ Vũ Văn gia!
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng không chỉ chờ ở chỗ này ăn uống tiệc tùng.
Ngọc Tần nói mình đang nghiên cứu chế tạo thuốc giải, hơn nữa đã có một chút tiến triển, có điều còn cần thêm một chút thời gian.
Điều này khiến cho Tiêu Vũ đã có một chút nương nhờ.
Đương nhiên, Tiêu Vũ không gửi gắm toàn bộ lên người của Ngọc Tần.
Không phải nàng không tin Ngọc Tần mà là nàng cũng không muốn để Ngọc Tần gánh chịu nhiều áp lực tâm lý hơn.
Lúc này Tiêu Vũ đã bắt đầu suy nghĩ xem làm sao có thể tìm được thuốc giải!
Tên Vũ Văn Khang này cùng lắm chỉ là một chân chạy, nhân vật thật sự lợi hại hẳn là Vũ Văn Phong, hoặc là phía sau Vũ Văn Phong còn có người nào đó.