.
Chương 608: Ta Là Tiểu Bạch Kiểm Mà Nàng Nuôi
“Chúng ta muốn chỗ tốt từ Truyền Tiêu giáo, vậy nhất định Truyền Tiêu giáo cũng muốn thứ gì đó từ chúng ta!”
Tiêu Vũ thầm nói trong lòng, có muốn, muốn người đấy! Không phải là đưa nhân tài vào đó sao?
Kiếp trước ở các thành phố lớn còn có kế hoạch thu hút nhân tài cơ. Sinh viên đại học nhập khẩu còn cho cả phí thu xếp. Căn cứ Ninh Nam của nàng thì thiếu người trồng trọt chăn nuôi xây nhà, cho phí thu xếp rất là bình thường! Người này đúng là kiến thức hạn hẹp.
Nhưng mà nếu để người này đến thời hiện đại, vậy chắc chắn sẽ không bị những tổ chức đa cấp thực sự lừa đi, quả thực là người tỉnh táo của nhân gian.
Chỉ đáng tiếc... tỉnh táo dùng sai chỗ. Truyền Tiêu giáo của Tiêu Vũ thực sự không phải tà giáo gì cả. Dưới mắt nhìn của Tiêu Vũ, nơi đó của mình là một công đoàn tuyển dụng tư nhân! Đưa người dân từ nơi nghèo đói đến Ninh Nam giàu đó, xây dựng sự sống tốt đẹp ngày mai!
Nói xong, vẻ mặt Lăng Xuân Sơn trở lên buồn bã: “Nhưng bây giờ nào có thời gian quan tâm Truyền Tiêu giáo, sợ rằng bản thân ta cũng chẳng có cách để sống tiếp rồi...”
Nhìn thấy người này, Tiêu Vũ càng thêm chắc chắn suy nghĩ muốn dẫn hắn ta ra ngoài.
Một là phụ mẫu của người này là giáo chúng. Nàng thân là giáo chủ, chăm sóc cho gia quyến của giáo chúng chẳng có gì sao.
Dù sao thì phụ mẫu của Lăng Xuân Sơn đều rất thành kính sùng bái mình. Hai là... nàng thực sự rất không phục khi bị người này nói thành tà giáo. Lòng hơn thua đáng chết này không phải đến rồi sao?
Nàng phải đưa Lăng Xuân Sơn rồi khỏi an toàn, khiến Lăng Xuân Sơn tận mắt nhìn thấy Truyền Tiêu giáo của mình là như thế nào, sau đó hung hăng vả vào mặt Lăng Xuân Sơn, để Lăng Xuân Sơn nhận ra rằng trước kia tầm nhìn của hắn ta hạn hẹp biết bao!
Nghĩ như vậy, Tiêu Vũ nói: “Lăng Xuân Sơn, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi không chết được đâu!”
“Vị huynh đài này đi cùng ngươi đấy à?” Lăng Xuân Sơn chỉ coi như bản thân không nghe lời nói khoác của Tiêu Vũ, mà nhìn về Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Ta là tiểu bạch kiểm mà nàng nuôi.”
Tiêu Vũ bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, lời này nói ra sao lại khiến người ta ngượng ngùng như vậy chứ.
Lăng Xuân Sơn nghe tới đây thì hoảng sợ. Hắn ta kinh ngạc nhìn Ngụy Ngọc Lâm, rồi lại nhìn Tiêu Vũ, đặc biệt chú trọng nhìn vào vầng sáng đại diện cho Ultraman trên mặt Tiêu Vũ.
Sau đó mang theo vẻ mặt “một lời khó nói hết” mà nói: “Việc này...”
Không dám nói tiếp nữa, nhưng trong lòng hắn ta lại nghĩ rằng, khẩu vị của vị huynh đài này nặng thật đấy, vì tiền mà cũng thực sự bất chấp mọi thứ!
Nghĩ đến đây, Lăng Xuân Sơn kìm lòng không được mà ném cho Ngụy Ngọc Lâm một ánh mắt bội phục, có thể không phục sao? Hắn ta chưa từng gặp người nào bất chấp đến vậy!
Nhưng nếu đã bất chấp mọi thứ như vậy thì làm gì mà không được? Đường đường là nam nhi bảy thước, nhất định phải bán rẻ bản thân sao? Có điều Lăng Xuân Sơn chỉ nghĩ như vậy, không dám nói ra miệng.
Suy cho cùng thì vị cô nương trước mặt này có vẻ như đang nói khoác... nhưng cho dù có nói khoác thì nàng vẫn muốn dẫn hắn ta đi cùng, khiến cho Lăng Xuân Sơn không có cách nào ghét nàng.
Lúc này, Tô Niên Sinh nói: “Bây giờ chúng ta là người cùng một thuyền, nếu như có thể cùng nhau nghĩ cách trốn ra ngoài là tốt nhất.”
Lăng Xuân Sơn thở dài một tiếng: “Phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ*, nghe nói vị Thánh quân này và bệ hạ...”
*Khắp cõi trời đất, chẳng có chỗ nào là không phải lãnh thổ của vua (Bản dịch của Tạ Quang Phát – Thi kinh, tập 2.)
Nói tới đây, Lăng Xuân Sơn lại không biết nói thế nào, chỉ đành mập mờ nói: “Tóm lại, sau khi chúng ta trốn thoát, cũng phải cẩn thận.”
Tiêu Vũ nhìn Lăng Xuân Sơn. Tên này... dùng mạng làng* sao? Nhìn có vẻ mất mạng rất lâu rồi nhỉ? Sao mà lại không biết ngoài kia đã xảy ra những gì thế?
*Ý nói nắm bắt thông tin một cách chậm chạp.
Tô Niên Sinh nói luôn: “Không biết ngươi đáng nói đến vương nào, nhưng nếu là vương thổ của Tiêu Vũ Tiêu Công chúa... vậy nhanh thôi, cả thiên hạ này sắp trở thành thiên hạ của Công chúa rồi.”
Tô Niên Sinh là người hâm mộ cuồng nhiệt của Tiêu Vũ, nàng đã phát hiện ra điều này từ lâu rồi. Thế cho nên, nàng thấy Tô Niên Sinh vô cùng thuận mắt.
Lăng Xuân Sơn sững người trong giây lát: “Công chúa tiền triều kia không phải chết từ lâu rồi sao?”
Tiêu Vũ nghe đến đây thì hoàn toàn hiểu rõ. Kinh thật! Đúng là một cao thủ dùng mạng làng.