.
Chương 609: Người Hâm Mộ Cuồng Nhiệt Của Tiêu Vũ
Không cần Tiêu Vũ lên tiếng, Tô Niên Sinh lại nói tiếp: “Là do ngươi ở trong Minh U sơn trang lâu rồi, không biết hiện giờ là năm nào rồi nhỉ? Ta nói cho ngươi biết, hai huynh muội Tiêu Vũ Tiêu Công chúa và Thái tử tiền triều Tiêu Dục đã đồng lòng thống lĩnh đại quân lên Bắc rồi!”
“Nay người đã đến bốn quận Thái Hành, không mất bao lâu sẽ hoàn toàn giành lại được Thịnh Kinh!”
“Cho dù tạm thời bọn họ không có cách nào giành lại được Thịnh Kinh, đợi đến khi chúng ta trốn ra ngoài, gia nhập Kim Đăng quân là được, chắc là ngươi cũng không biết Kim Đăng quân...” Tuổi của Tô Niên Sinh không lớn, nhưng khi nhắc đến Kim Đăng quân, trong mắt cậu bé tràn đầy sự sùng bái và hướng về.
“Kim Đăng quân là một chi quân đội dưới trướng của Công chúa, nghe nói Công chúa có một bảo bối rất lợi hại gọi là Đặc Năng Trang kim đăng...”
Nghe đến đây, Tiêu Vũ không nhịn được mà nhấn mạnh một câu: “Là đèn thần Đặc Lạp Đinh.”
Sao lại thành Đặc Năng Trang rồi? Thế chẳng phải là muốn làm huynh đệ với Đặc Năng Lạp sao?
Tô Niên Sinh thấy Tiêu Vũ kiên định như vậy, rồi lại nói tiếp: “Tóm lại, món bảo bối này của Công chúa có thể đựng được vạn vật! Là món đồ trời ban, Công chúa có bảo bối này giúp đỡ, việc thống nhất thiên hạ chỉ là vấn đề thời gian!”
Lăng Xuân Sơn nghe vậy nhìn Tiêu Vũ: “Tạ cô nương, điều hắn ta nói đều là sự thật?”
Tiêu Vũ hết sức khiêm tốn: “Chắc là nói thật... con người Tiêu Vũ Tiêu Công chúa đúng là khá tốt.”
“Cái gì là đúng là cũng tốt, rõ ràng là rất lợi hại!” Tô Niên Sinh bất mãn nhìn Tiêu Vũ. Cậu bé cảm thấy vậy mà nàng không sùng bái Công chúa cùng mình, đúng là có mắt như mù.
“Lăng đại ca, ngươi tin ta, sau này chúng ta cùng đầu quân đến đó, nhất định sẽ có cuộc sống an cư lạc nghiệp!”
Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng vậy mà nàng lại có được lòng dân đến thế. Cọng giá đỗ tuổi tác không lớn này khi nhắc đến mình, vậy mà cũng có miệng lưỡi lưu loát, đạo lí rõ ràng, thật lòng sùng bái.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.
Khi Tiêu Vũ có được không gian thì năm giác quan của nàng tốt hơn người bình thường rất nhiều, nghe thấy tiếng này, nàng bỗng giơ tay lên miệng, làm một động tác “suỵt”.
Mọi người lập tức không dám nói chuyện. Đúng lúc này Thánh quân bước vào.
Lúc trước Tiêu Vũ cũng chỉ nhìn Thánh quân từ xa xa một cái, Thánh quân còn đang cúi đầu nên Tiêu Vũ chỉ có thể nhìn thấy cằm của Thánh quân, hiện tại Thánh quân đã cởi áo choàng ra, cuối cùng nàng cũng đã nhìn rõ dáng vẻ của Thánh quân.
Xem ra diện mạo của Thánh quân cũng không tệ. Nhưng cho người ta một loại cảm giác gò má hẹp dài, âm nhu. Môi màu đỏ đậm, như như yêu quái thèm hút máu.
Mà hình như có một con mắt bị hỏng rồi, bên mắt đó đeo một miếng bịt mắt màu bạc chạm rỗng, để người ta không nhìn rõ dáng vẻ bên trong. Nhưng có thể khẳng định, con mắt này hẳn là hỏng rồi.
Trong lòng Tiêu Vũ cười xùy một tiếng, đây là bắt chước tạo hình của hải tặc à? Thế nên, Tiêu Vũ lặng lẽ đặt cho Thánh quân trước mắt này một biệt danh ở trong lòng.
Không có lí nào Hoàng đế Vũ Văn Phong hiện nay tên Vũ Văn lão cẩu, mà cái thứ u ám trước mặt này lại gọi là Thánh quân? Dưới góc nhìn của Tiêu Vũ chưa ai có thể ở trước mặt mình mà có được thể diện như Long Ngạo Thiên.* Thế là Tiêu Vũ đặt biệt danh cho kẻ này.
*Long Ngạo Thiên cái tên thường thấy trong các truyện, hàm ý châm chọc, nhận đủ khinh bỉ. Loại nhân vật này khi xuất hiện với tư cách là nhân vật chính thì đồng nghĩa với “vô địch”, còn nếu xuất hiện trên nhân vật phụ thì đồng nghĩa với “phi thường mạnh” (thực lực hoặc gia thế). Cả hai đều có điểm chung là làm việc không theo lẽ thường và đặc biệt không có não. Coi như không có thực lực mạnh mẽ thì cũng sẽ có vận khí siêu tốt, mà làm việc luôn luôn thuận buồm xuôi gió. (Nguồn: Mê Truyện Chữ)
Tên là: “Cẩu Thặng Tử.”
Thân là tay sai của Vũ Văn Phong thì trong tên có một chữ Cẩu cũng không quá đáng, về chữ Thặng kia… Thặng trong thặng phạn (cơm thừa) cũng đồng âm với Thánh trong Thánh quân mà! Tiêu Vũ cực kì hài lòng với cái tên này.
Lúc này, Minh U Thánh quân nhìn mọi người ở đây, giọng nói âm u, mang theo ý lạnh thấu xương: “Các ngươi có biết chuyện xảy ra trong thôn trang ngày hôm nay không?”
Mọi người không ai dám lên tiếng.
“Không biết? Có điều gì bất thường thì tốt nhất các ngươi nên nói ra. Như vậy bổn quân có thể miễn xá cho các ngươi, tha cho các ngươi một mạng.”
Nào có gì bất thường chứ?
Ít nhất chuyện Tiêu Vũ làm hôm nay không có kẽ hở. Nếu như có kẽ hở, chắc rằng Ngụy Ngọc Lâm sẽ phàn nàn trong lòng, những Ngụy Ngọc Lâm cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức bán đứng cộng sự của mình.