.
Chương 618: Công Tử, Ngài Lấy Con Cóc Này Từ Đâu Ra Đấy
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa điện hạ, bao giờ thì chúng ta gặp lại?”
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Không phải ta luôn đến sao?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, ánh mắt sáng rực, bên trong tràn ngập sự thâm tình không nói thành lời.
Tiêu Vũ suy nghĩ rồi lấy con cóc của mình ra: “Này, sủng vật này cho ngươi, ngươi phải nuôi cho thật tốt.”
Ngụy Ngọc Lâm im lặng trong giây lát.
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Cô quả cô quả!”
Nói xong, Tiêu Vũ để con cóc vào trong tay Ngụy Ngọc Lâm.
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm bị Tiêu Vũ tống cổ ra về, hắn nâng con cóc trên tay rơi vào trầm tư.
Đúng lúc đó, Thiết Sơn và Ngụy Lục tới gặp Ngụy Ngọc Lâm. Thiết Sơn tò mò hỏi: “Công tử, ngài lấy con cóc này từ đâu ra đấy!”
Ngụy Ngọc Lâm liếc Thiết Sơn một cái, ánh mắt lành lạnh: “Đây không phải con cóc, còn nữa, đây là quà Công chúa tặng.”
Nay, Công chúa trong miệng Ngụy Ngọc Lâm chỉ có một người, hắn vừa nói là mọi người đã hiểu.
Thiết Sơn nói: “Ý của Công chúa... không sẽ là nói công tử ngài cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga chứ?”
Mí mắt Ngụy Lục giật giật. Thiết Sơn có thể sống đến ngày hôm nay đúng là kì tích!
“Thiết Sơn, ngươi mau im mồm đi!” Ngụy Lục kéo Thiết Sơn một cái.
Thiết Sơn lẩm bẩm: “Ngươi làm cái gì?”
Còn không để cho người ta nói sự thật?
Sau đó Thiết Sơn lại nói tiếp: “Còn nữa công tử, hình như hôm nay Công chúa lại đi gặp Thẩm Hàn Thu rồi.”
Ngụy Ngọc Lâm đưa con cóc trong tay mình cho Thiết Sơn.
Vẻ mặt Thiết Sơn mờ mịt: “Công tử, người muốn?”
“Nuôi cho cẩn thận, chết rồi, ngươi tự đào một cái hố mà nằm vào, bắt đầu chuẩn bị kiếp sau đi.” Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói.
Thiết Sơn nói: “Công tử, chỉ là một con cóc thôi có quan trọng bằng ta sao?”
Ngụy Lục lập tức kéo Thiết Sơn ra ngoài: “Ngươi xem ngươi thông minh chưa kìa, ta thấy trước kia ngươi hay qua lại với Công chúa, còn tưởng rằng quan hệ của hai người rất tốt, sao lúc này ngớ ngẩn như vậy?”
“Đúng là Công chúa khá tốt, nhưng gần đây ta luôn cảm thấy Công chúa không vừa ý công tử nhà chúng ta, hình như vừa ý Thẩm Hàn Thu kia rồi...”
“Ta như vậy gọi là lời nói thật lòng thì khó nghe, ta nhắc nhở công tử đề phòng cẩn thận!”
“Không giống như một số người, gió chiều nào xoay chiều đấy.” Thiết Sơn liếc Ngụy Lục một cái.
Ngụy Lục tái mặt, nếu không phải tên này khi gặp nguy hiểm thực sự xông lên, thực sự dùng tính mạng của mình để bảo vệ công tử, cũng bảo vệ người huynh đệ như hắn ta thì hắn ta còn lâu mới muốn để ý đến Thiết Sơn!
Ngụy Lục xây dựng tâm lý một phen rồi mới nói: “Sơn à... hai chúng ta là huynh đệ thế nên ta mới nói với ngươi vài câu xuất phát từ tận đáy lòng, sau này ngươi thấy vẻ mặt của công tử không tốt thì ngươi đừng có nói những lời như xát muối vào tim nữa...”
“Như vậy để tốt cho ngươi!” Ngụy Lục nói tiếp.
“Còn nữa, con cóc này ngươi nuôi cho thật tốt, ta thấy đây là ái sủng của công tử.” Ngụy Lục quan sát con cóc một lát, vậy mà cảm thấy con cóc này khá đẹp, mắt phượng mày ngài.
Thiết Sơn không hiểu ra sao, nhưng hắn ta vẫn chống cái bụng bự của mình cầm lấy ái sủng của công tử, cần thận dè dặt rời khỏi nơi này. Hắn ta thực sự sợ mình chỉ hơi dùng sức sẽ bóp chết ái sủng của công tử.
“Cô quả!”
“Cô qua!”
Con cóc không ngừng kêu lên, Thiết Sơn nghe thấy tiếng cóc kêu, trong nháy mắt hình như bắt được điều gì đó. Hình như hắn ta biết tại sao Công chúa lại tặng con cóc cho công tử nhà mình rồi. Nhưng mà... hiếm khi hắn ta mới thông minh được một lần, lại không dám nói ra tiếng lòng của mình.
Thời gian hai ngày chớp mắt đã qua.
Thẩm Hàn Thu cầm long bào Tiêu Vũ đưa xuất hiện trước mắt Vũ Văn Phong.
“Hồi bẩm bệ hạ, đây là thứ ta lục soát được ở Minh U sơn trang.” Thẩm Hàn Thu trầm giọng nói.
Vẻ mặt Vũ Văn Phong tái mét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn long bào kia: “Giống y như Văn Viễn Đạo, là đồ vô ơn không thể thuần phục!”
“Bệ hạ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” Thẩm Hàn Thu nói.
Vũ Văn Phong trầm giọng nói: “Theo dõi sát sao trước.”
Thẩm Hàn Thu do dự một lát: “Nhưng thuộc hạ đã cầm long bào về rồi, liệu có đánh rắn động cỏ hay không? Bệ hạ, chi bằng chúng ta nhanh chóng hành động, bắt lấy bọn chúng!”
“Đến khi đó nhốt người lại rồi hắn ta sẽ hiểu, ai mới là chủ nhân của thiên hạ này!” Thẩm Hàn Thu lạnh giọng nói.
Lúc này bên cạnh Vũ Văn Phong không có người nào đáng dùng, nên lời của Thẩm Hàn Thu khiến ông ta vô cùng tin tưởng, hơn nữa đúng là ông ta lo sợ sẽ đánh rắn động cỏ.