.
Chương 631: Huynh Đệ Chung Một Chí Hướng
Lúc này cuối cùng Thẩm Hàn Thu đã hiểu, Vũ Văn Phong dự tính vò mẻ chẳng sợ nứt, trước khi rời đi ông ta không quá cam lòng, muốn hắn ta thiêu rụi mọi thứ.
Đúng là điển hình của việc không có được thì đạp đổ.
Thẩm Hàn Thu gật đầu, nói: “Vâng.”
Thấy Thẩm Hàn Thu không hề do dự mà đồng ý, Vũ Văn Phong thở dài: “Thật không ngờ người cuối cùng ở bên cạnh ta, người trung thành, đắc lực với ta nhất lại là ngươi.”
Vẻ mặt Thẩm Hàn Thu nghiêm túc: “San sẻ cho bệ hạ là vinh hạnh của thần.”
“Chờ đến khi chúng ta ổn định trở lại, ta sẽ hứa gả nữ nhi của mình cho ngươi.” Vũ Văn Phong hứa hẹn.
Vũ Văn Phong cũng biết bản thân ông ta không có bản lĩnh gì có thể giữ mãi Thẩm Hàn Thu bên cạnh, trong lòng ông ta rất không yên tâm, nên muốn dùng một cách khác để trói buộc Thẩm Hàn Thu.
Thẩm Hàn Thu cau mày.
Vũ Văn Phong nói: “Không phải Thành Nhi, là nữ nhi thật sự của ta.”
Thẩm Hàn Thu lại cung kính nói: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng Hàn Thu đã có người trong lòng.”
Vũ Văn Phong hỏi: “Ngươi có người mình thích rồi? Ai? Sao trẫm lại không biết?”
Thẩm Hàn Thu nói: “Khi thời cơ thích hợp, thần sẽ nói với bệ hạ.”
Vũ Văn Phong cho người kiểm tra toàn bộ, lấy ra tất cả tài sản riêng dù giấu trong kho riêng hay ở những chỗ bí mật, chuyển hết lên xe ngựa.
Tiêu Vũ không thể không biết, bởi vì Ngụy Ngọc Lâm đã truyền tin cho nàng từ lâu rồi.
Thế nên, Tiêu Vũ đặc biệt đến một chuyến.
Tiêu Vũ coi chỗ của Ngụy Ngọc Lâm là trạm trung chuyển, sau khi nàng nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm, chào hỏi hắn rồi đi ra ngoài.
Ngụy Ngọc Lâm cản Tiêu Vũ lại: “Công chúa muốn đi tìm Thẩm Hàn Thu sao?”
Tiêu Vũ hỏi: “Làm sao? Không được?”
Ngụy Ngọc Lâm cười dịu dàng vô hại: “Đương nhiên là được, nhưng mà Công chúa, hiện nay Thẩm Hàn Thu như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng cứ đến Thẩm phủ như vậy cũng không biết bao giờ mới tìm được hắn ta, chẳng bằng ta cho người quang minh chính đại mời Thẩm Hàn Thu đến phủ.”
“Công chúa chỉ cần đợi ở đây là được.” Ngụy Ngọc Lâm nói tiếp.
Tiêu Vũ nghĩ, quả thực cũng có lí. Thế là nàng nói: “Vậy được, ngươi tìm Thẩm Hàn Thu qua đây.”
Tiêu Vũ cân nhắc, cũng đến lúc giới thiệu hai người này quen nhau một chút.
Đương nhiên Thẩm Hàn Thu và Ngụy Ngọc Lâm quen biết nhau.
Nhưng theo Tiêu Vũ thấy, hai người này quen biết nhau theo kiểu bề ngoài, bản thân nàng phải khiến cho bọn họ nhận ra rằng, giữa bọn họ là người một nhà có tình hữu nghị sâu sắc!
Mọi người đều là đồng chí tốt có chung chí hướng!
Ngụy Ngọc Lâm cho người làm việc này, người phụ trách việc này là Ngụy Lục và Thiết Sơn.
Thiết Sơn vô cùng nghi ngờ: “Ngụy Lục, ngươi nói xem, không phải công tử nhà chúng ta thích Công chúa sao? Sao lại mời tình địch về?”
“Việc này thì ngươi không hiểu, công tử làm vậy gọi là dụ địch xâm nhập!”
“So với việc để Công chúa và Thẩm Hàn Thu gặp mặt ở nơi mà công tử không biết, còn không bằng để họ gặp nhau dưới mí mắt của công tử!” Ngụy Lục phân tích.
Thiết Sơn không kìm được mà giơ ngón tay cái với Ngụy Lục: “Chẳng trách công tử luôn khen ngươi thông minh.”
Ngụy Lục cực kì khiêm tốn: “Nào có nào có.”
Thẩm Hàn Thu dẫn theo Triệu Kiếm đến.
Triệu Kiếm cũng thì thầm trong lòng: “Đại nhân, ngài nói xem Ngụy Vương tìm ngài làm gì?”
Trong lòng Thẩm Hàn Thu lại có một phỏng đoán.
Trước kia Công chúa từng nói Ngụy Ngọc Lâm cũng là người của nàng. Lần này Ngụy Ngọc Lâm tìm mình giúp Công chúa sao?
Khi Thẩm Hàn Thu bước vào phòng thì nhìn thấy Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm đang ngồi đó.
Ngụy Ngọc Lâm đứng lên, nói: “Thẩm Thống lĩnh, mời ngồi.”
Thẩm Hàn Thu nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cười cười châm trà cho Thẩm Hàn Thu: “Ngươi tới rồi.”
“Công chúa, người... vẫn luôn ở Thịnh Kinh sao?”
Lẽ nào Công chúa vẫn luôn chưa ra khỏi Thịnh Kinh?
Thẩm Hàn Thu vốn không biết sự huyền diệu của việc di chuyển tức thời, nhất thời hắn ta thấy hơi nghi ngờ.
Bởi vì túi Càn Khôn Lưỡng Cực là của Ngụy Ngọc Lâm, Tiêu Vũ lại không nói chuyện không gian có thể di chuyển tức thời, nên lúc này nàng đành ậm ờ nói: “Trước nay ta đều ở Thịnh Kinh.”
“Chuyện Vũ Văn Phong muốn bỏ trốn ta đã biết rồi.” Tiêu Vũ nói.
Thẩm Hàn Thu gật đầu: “Công chúa định làm thế nào?”
“Trước tiên để Vũ Văn Phong chất đầy xe ngựa.” Tiêu Vũ nói.
Không phải Tiêu Vũ muốn bắt Vũ Văn Phong vào phút chót, mà là trước kia Tiêu Vũ đã cảm thấy mình vơ vét chưa được sạch sẽ.
Lần này Vũ Văn Phong muốn khoai tây chuyển nhà*.
*Khoai tây chuyển nhà (tiếng địa phương vùng Đông Bắc): cút xéo.