.
Chương 632: Quá Nửa Là Công Tử Bị Công Chúa Tẩy Não Rồi
Vậy chắc chắn ông ta sẽ mang hết những thứ mang đi được. Vậy thì để Vũ Văn Phong dọn dẹp sạch sẽ nhà kho riêng của ông ta, sau đó nàng sẽ đến trộm.
Thẩm Hàn Thu gật đầu: “Vâng, sẽ làm theo ý của Công chúa.”
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Trước kia ta luôn muốn tìm cơ hội để hai người thân quen hơn, hôm nay là một cơ hội hiếm có...”
Ngụy Ngọc Lâm đưa tay ra: “Sau này chúng ta chính là người cùng một chiến tuyến rồi.”
Ngụy Ngọc Lâm không chỉ đến căn cứ của Tiêu Vũ một lần, nên hắn đã sớm quen với lễ nghi bên đó.
Thẩm Hàn Thu sững sờ trong giây lát, nhanh chóng đưa tay ra.
Hai người bắt tay với nhau khiến Tiêu Vũ vô cùng vui mừng.
“Hai người là cánh tay trái phải của ta, sau này nhất định phải chân thành, đoàn kết.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Đương nhiên.” Ngụy Ngọc Lâm ngậm cười nói.
Sau khi Thẩm Hàn Thu rời đi, Ngụy Ngọc Lâm cũng bắt đầu triệu tập nhân thủ.
Người của Tiêu Vũ không thể tới ngay lập tức, thế nên chuyện tập kích Vũ Văn Phong lần này, hắn là chủ lực. Cộng thêm người của Thẩm Hàn Thu, đã đủ để bắt lấy Vũ Văn Phong.
Ngụy Lục tò mò hỏi: “Công tử, khi nãy Thẩm Hàn Thu tới người có ra oai phủ đầu với hắn ta không? Để Thẩm Hàn Thu biết Công chúa là người của chúng ta!”
Ngụy Ngọc Lâm liếc Tiêu Vũ một cái: “Ra oai phủ đầu cái gì?”
Ngụy Lục đáp: “Thì là nói với Thẩm Hàn Thu đừng có nhòm ngó Công chúa.”
Ngụy Ngọc Lâm thuận miệng nói: “Không có.”
“Tại sao?” Ngụy Lục kinh ngạc hỏi, cơ hội tốt như vậy mà? Không phải công tử vẫn luôn đề phòng Thẩm Hàn Thu sao?
“Việc hôm nay để bàn chính sự, khi Công chúa phục quốc ta không nên vì chuyện tình yêu nam nữ mà phá hỏng kế hoạch của Công chúa.” Ngụy Ngọc Lâm vô cùng nghiêm túc nói.
Trong lòng Nguỵ Lục thầm nghĩ, toi rồi.
Quá nửa là công tử bị Công chúa tẩy não rồi.
Ngụy Lục có chút đau lòng nhức óc.
Đây là cơ hội tốt biết bao chứ! Vậy mà công tử lại bỏ lỡ!
Đúng vậy, lúc này Ngụy Lục lại hy vọng Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ ở bên nhau.
Nếu nói lúc mới bắt đầu, Ngụy Lục rất không thích Tiêu Vũ, phải biết rằng khi đó Tiêu Vũ trong lòng Ngụy Lục chính là một người bội tín mắt mù không não!
Nếu không thì nàng cũng đã không cố chấp hủy hôn để ở bên cạnh Vũ Văn Thành.
Thế nên khi Ngụy Lục thấy Tiêu Vũ thì trong lòng rất bực bội, hắn ta không mong rằng Tiêu Vũ và công tử có thể nối tiếp tiền duyên.
Thế nhưng nay không như xưa.
Tiêu Vũ thay đổi rồi.
Tiêu Vũ không còn nửa điểm yêu thương nào đối với Vũ Văn Thành, ghìm cương trước vực, đánh người kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.
Hơn nữa, Tiêu Vũ từ một Công chúa chỉ biết yêu đương trở thành một người bắt đầu xây dựng sự nghiệp.
Sự nghiệp lại còn thành công rồi.
Điều quan trọng nhất chính là, nàng còn lấy thuốc cho muội muội ruột của Ngụy Ngọc Lâm.
Mấy việc trên gộp lại với nhau thì khiến cho Ngụy Lục cảm thấy rằng, Tiêu Vũ và công tử nhà mình đúng là một đôi trời đất tác thành.
Hơn nữa, đứng dưới lập trường của hắn ta, nếu như công tử và Tiêu Vũ ở bên nhau thì rất có ích đối với công tử.
Ít nhất, khi công tử trở về Ngụy Quốc thì sẽ có hậu thuẫn vững chắc.
Phải tha thứ cho hắn ta khi hắn ta luôn đứng dưới góc độ suy nghĩ cho Ngụy Ngọc Lâm, bởi hắn ta vốn là tùy tùng của Ngụy Ngọc Lâm, nếu lúc này hắn ta nghĩ cho Tiêu Vũ thì cũng không đúng mà.
Trở lại chuyện chính.
Một ngày sau.
Vũ Văn Phong dẫn theo một nhà già trẻ, tùy tùng thân cận của mình cưỡi ngựa định chạy trốn về phương Bắc.
Nhưng cách Bắc thành của Thịnh Kinh chưa được bao lâu, ông ta đã bị một hàng người cản đường.
Vũ Văn Phong vén rèm xe ngựa, nhìn về phía trước: “Ngụy Vương?”
Ngụy Ngọc Lâm không có ý xuống ngựa, mà lại cười hỏi: “Bệ hạ định đi đâu thế?”
Ngụy Ngọc Lâm của ngày hôm nay không có cảm giác suy nhược như ngày thường, hắn mặc ngân giáp trên người, giống như một vị thần đến từ cung trăng, ý cười trên mặt lại mang theo vài phần lạnh nhạt và thương hại.
Vẻ mặt lạnh nhạt và thương hại cùng xuất hiện trên người hắn, lai không hề khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Ngược lại khiến người ta càng cảm thấy lại càng nổi bật.
Trong một cỗ xe ngựa của đội xe, có một thiếu nữ chầm chậm thò người ra, si mê nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Đây là Công chúa của Vũ Văn gia.
Vũ Văn Phong nói: “Trẫm đi săn.”
“Ra ngoài đi săn nên đến Tây thành, sao lại đi từ cửa Bắc thành? Bệ hạ, không lẽ ngài bị bại trận nên định bỏ chạy đó sao?” Ngụy Ngọc Lâm trêu chọc hỏi.
Vũ Văn Phong nghe đến đây, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Ngụy Vương đến đây là muốn đi cùng trẫm sao? Nếu như ngươi đồng ý thì bọn ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.”
Ngón tay Ngụy Ngọc Lâm cử động.
Thiết Sơn và Ngụy Lục mỗi người dẫn theo một đội nhân mã, đánh bọc từ trái sang phải, bao vây một nửa đội người này.
Đương nhiên, Vũ Văn Phong vẫn còn có thể lùi ra sau.
Lần này bọn họ chạy trốn cũng dẫn theo cả hộ vệ quân.
Vũ Văn Phong có thể trèo được lên đến vị trí Hoàng đế này, không có khả năng đến một người ông ta cũng không có.