.
Chương 639: Công Chúa Đến Khuyên Ta Đừng Về À
Tiêu Vũ nghe thấy câu này thì có hơi bất ngờ: “Về nhanh như vậy sao?”
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Công chúa đến khuyên ta đừng về à?”
Tiêu Vũ lập tức nói: “Đương nhiên không phải! Ta còn muốn nghỉ ngơi hai ngày cơ.”
Ngụy Ngọc Lâm có chút kinh ngạc: “Công chúa, ý của nàng là…”
Tiêu Vũ đưa tay ra vỗ vỗ vai Ngụy Ngọc Lâm: “Ta nhớ trước kia ta từng đồng ý với ngươi, ta sẽ đưa ngươi về Ngụy quốc, giúp ngươi đặt chân ở Ngụy quốc.”
“Đương nhiên ta sẽ không nuốt lời!” Tiêu Vũ kiên định nói.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Vậy nên hôm nay Công chúa đến không phải để giải trừ hôn ước với ta?”
Tiêu Vũ cau mày nói: “Chuyện hôn ước lúc nào cũng có thể hủy bỏ, huống chi một tờ hôn ước cũng không thể trói buộc được ta, nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Tuy rằng ta không phải quân tử, nhưng lời nói ra cũng là nghiêm túc, lời hứa của ta đương nhiên ta phải thực hiện.”
Phong thưởng cho tất cả mọi người, lại không thực hiện lời hứa với Ngụy Ngọc Lâm, có ổn không?
Nhất định là không ổn!
Tiêu Vũ cảm thấy bản thân cũng không phải loại người qua cầu rút ván.
Lần này phục quốc một cách thuận lợi, nhưng lỡ như không thuận lợi, vậy thì thứ Ngụy Ngọc Lâm phải bỏ ra vậy thì còn nhiều hơn nhiều hơn cả hiện nay.
Bây giờ nàng đã phục quốc thành công.
Chỉ có thể nói là Ngụy Ngọc Lâm này tiến hành đầu tư mạo hiểm rất tốt!
Tiêu Vũ sẽ không qua cầu rút ván.
Thấy Tiêu Vũ nói như vậy, sắc mặt của Ngụy Ngọc Lâm có vẻ thoải mái hẳn ra: “Vậy Công chúa định quay về Ngụy quốc cùng với bổn vương ư?”
Tiêu Vũ gật đầu, sảng khoái đồng ý: “Đương nhiên rồi!”
Nàng nghĩ tới, nếu mình vẫn ở lại Đại Ninh, những thần tử kia sẽ muốn nghe ý kiến của nàng, gặp phải chuyện gì cũng sẽ tới hỏi nàng.
Đương nhiên huynh trưởng không có ý tranh giành ngai vàng với nàng.
Nhưng một nước không thể không có vua, một nước cũng không thể có hai người lãnh đạo được!
Nếu không sẽ xảy ra rối loạn nội bộ.
Cho nên Tiêu Vũ vẫn muốn tránh đi một chút…
Hơn nữa nàng đến từ một triều đại khác mà, đương nhiên Tiêu Vũ không muốn cả ngày bị vây ở trong hoàng cung Đại Ninh rồi, tới một quốc gia khác, chiêm ngưỡng phong thổ nhân tình cũng là chuyện tốt.
Giống như chơi game vậy.
Sau khi vượt qua một phó bản, Tiêu Vũ sẽ không còn hứng thú mấy nữa, chỉ muốn qua map mới để xem thử.
Không thì sẽ luôn có cảm giác vô địch trong cô đơn.
Ngụy Ngọc Lâm cũng không ngờ Tiêu Vũ lại sảng khoái đồng ý như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ khó hiểu hỏi: “Thế nào? Không hoan nghênh? Nếu không hoan nghênh thì thôi.”
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng nói: “Không phải là không hoan nghênh Công chúa, ta cứ tưởng rằng... Sau khi Công chúa phục quốc sẽ vạch rõ giới hạn với ta nữa cơ.”
Tiêu Vũ nghe xong lời này, nhất thời cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục cực kỳ: “Ngươi sỉ nhục ta thì được, nhưng ngươi không thể nghi ngờ nhân cách của ta!”
“Tiêu Vũ ta là người như vậy sao? Đương nhiên là không rồi!” Tiêu Vũ vô cùng mạnh miệng.
“Ta đây sẽ tới Ngụy quốc cùng với ngươi!”
“Mau thu dọn đồ đạc, nói đi ta đi luôn, hùng hổ xông pha Cửu Châu.” Tiêu Vũ mở miệng bắn lia lịa.
Hành động này của Tiêu Vũ khiến Ngụy Ngọc Lâm trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng rất nhanh, khóe môi của Ngụy Ngọc Lâm nhếch lên, dịu dàng nói: “Được, vậy theo ý của Công chúa, ta sẽ phái người thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, được không?”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút nói: “Được!”
Tiêu Vũ cũng có thể dùng biện pháp đơn giản hơn là dịch chuyển thẳng qua đó.
Nhưng mà còn Ngụy Ngọc Lâm phải làm sao đây?
Không gian của nàng cũng không mang theo Ngụy Ngọc Lâm đi cùng được.
Về phần túi Càn Khôn Lưỡng Cực, Tiêu Vũ đã hỏi qua, cũng không phải là không có giới hạn dịch chuyển.
Cái túi Càn Khôn Lưỡng Cực này là đồ của Ngụy quốc.
Huyết mạch Ngụy quốc đều có cảm ứng với túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Thứ này dùng ở Đại Ninh thì còn được.
Chứ mang qua Ngụy quốc để dùng, bọn họ sẽ rất dễ bị người khác phát hiện ra hành tung.
Nếu không cần dùng tới thì tốt nhất là đừng dùng.
Không thì Ngụy Ngọc Lâm đã dịch chuyển muội muội của mình ra rồi, chứ không để muội muội của mình ở lại Ngụy quốc chịu khổ.
Nên lần này... xem ra phải dựa vào xe ngựa rồi.