Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 640 - Chương 640: Nói Đi Ta Đi Luôn

. Chương 640: Nói Đi Ta Đi Luôn
Nhưng cũng may Tiêu Vũ không vội, nàng có rất nhiều thời gian.

Nàng cũng muốn để cuộc sống của mình chậm lại, chậm rãi thưởng thức phong thổ nhân tình của thời đại này.

Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi nơi ở của Ngụy Ngọc Lâm thì lập tức quay trở về hoàng cung.

Nàng nói lại chuyện mình muốn tới Ngụy quốc cho Tiêu Dục nghe.

Lúc này Lý Uyển cũng ở đây.

Lý Uyển ôm Tiểu Hựu Hựu, kinh ngạc nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, sao ngươi lại muốn tới Ngụy quốc?”

“Không phải là vì bọn ta đấy chứ?” Lý Uyển có chút bất an.

Tiêu Vũ vội vàng nói: “Tẩu tẩu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn tới Ngụy quốc để xem thử thế nào thôi.”

“Hơn nữa trước đây ta đã đồng ý với Ngụy Ngọc Lâm, rằng sẽ trở về Ngụy quốc cùng với Ngụy Ngọc Lâm rồi.” Tiêu Vũ tiếp tục nói

Tiêu Dục nhíu mày nhìn Tiêu Vũ, sắc mặt nghiêm túc: “A Vũ, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc giữa ngươi và Ngụy Ngọc Lâm là sao thế hả?”

Tiêu Dục đã phát hiện quan hệ giữa Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm không giống bình thường từ lâu rồi.

Tiêu Vũ lập tức nói: “Còn có thể là sao được chứ? Đương nhiên là tình bạn thuần khiết không tỳ vết rồi!”

Tiêu Dục nhìn Tiêu Vũ, trên mặt chỉ thiếu mỗi cái là chưa viết lên hai chữ to: “Không tin”.

Lý Uyển mở miệng nói: “A Vũ, nếu ngươi thích Ngụy Ngọc Lâm thật, muốn tiếp tục hôn ước khi trước với hắn, vậy cũng không thể cứ rời đi cùng với hắn như vậy được, phải đi quang minh chính đại.”

Tiêu Vũ khó hiểu nhìn về phía Lý Uyển.

Gì mà “đi quang minh chính đại” chứ?

Lý Uyển tiếp tục nói: “Chúng ta là nữ hài tử, dễ bị chịu thiệt hơn, không phải là tẩu tẩu muốn quản việc riêng của ngươi, chỉ là ngươi lặng lẽ đi theo như vậy, truyền ra ngoài, người khác sẽ khinh thường ngươi.”

Tiêu Vũ nghe vậy, nở nụ cười: “Tẩu tẩu, ta không có ý định tiếp tục hôn ước với hắn.”

“Nếu không định tiếp tục hôn ước, đi với hắn như vậy càng không ổn.” Lý Uyển nhíu mày.

Bản thân Lý Uyển và Tiêu Vũ không giống nhau.

Lý Uyển xuất thân từ thi thư thế gia, nói ra thì nàng ấy chính là một người rất có lễ nghi và thấu tình đạt lý.

Về phần Tiêu Vũ? Nàng là người hiện đại, tính cách hào sảng, hoặc có thể nói Tiêu Vũ hoàn toàn không coi mình là nữ nhân, cả ngày xưng huynh gọi đệ với người khác.

Ngay cả nhà vệ sinh nam, Tiêu Vũ cũng từng ngồi xổm rồi.

Lúc này nàng cảm thấy mình tới Ngụy quốc là để tìm kiếm mùa xuân thứ hai cho sự nghiệp của mình, tiện thể du ngoạn một chút, hoàn toàn cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Về phần Lý Uyển? Lý Uyển cũng chỉ muốn tốt cho Tiêu Vũ từ tận đáy lòng.

Đứng ở góc độ của Lý Uyển, với nhận thức trước giờ của Lý Uyển, Tiêu Vũ liều lĩnh đi như vậy, cuối cùng người chịu thiệt chắc chắn sẽ là Tiêu Vũ.

Tiêu Dục thấy vẻ mặt muội muội nhà mình có chút uể oải.

Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu ngươi kiên quyết muốn đi, lại không muốn nhắc tới hôn ước này, vậy có thể dùng một thân phận khác để đi.”

Tiêu Vũ chờ mong nhìn Tiêu Dục: “Ca ca ngươi nói nghe xem.”

“Cứ nói ngươi là sứ giả của Đại Ninh ta, không ai quy định rằng Công chúa không được làm sứ giả mà phải không? Ta cảm thấy ngươi qua đó nhìn xem trước cũng khá tốt, tới đó xem thử, nếu cảm thấy Ngụy Ngọc kia ổn, cũng có thể tiếp tục hôn ước, nếu xem rồi thấy không được, lại quay trở về đây, muội muội ta muốn tìm kiểu nam nhân nào mà chẳng được?” Tiêu Dục khẽ hừ một tiếng

“Về phần sau khi ngươi thành hôn muốn ở đâu, cứ theo ý của ngươi đi, Đại Ninh này mãi mãi của ngươi.” Tiêu Dục kiên định nói

Tiêu Vũ rất cảm động.

Kiếp trước nàng bơ vơ một thân một mình, không ngờ kiếp này lại có thể có được tình thân.

Loại cảm giác này, làm cho Tiêu Vũ thấy vô cùng kiên định.

Tiêu Vũ lập tức đưa ra quyết định: “Được, vậy ca ca ngươi ra thánh chỉ đi, phái bổn Công chúa đi sứ!”

Trong mắt Tiêu Vũ, đây chỉ coi như là ra ngoài khảo sát thôi.

Tiêu Dục nở nụ cười: “Bây giờ ta là Nhiếp Chính Vương, chỉ có thể nghĩ thay thánh chỉ.”

Thấy Tiêu Dục cứ sợ mình sẽ hiểu lầm, Tiêu Vũ rất bất đắc dĩ, đúng là mình nên rời đi một khoảng thời gian, huynh trưởng mới có thể ngồi vững vị trí Nhiếp Chính Vương này.

“A Vũ, ngươi định khi nào xuất phát?” Lý Uyển đột nhiên hỏi.

Tiêu Vũ nói: “Ngày mai.”

Lý Uyển có chút kinh ngạc: “Sớm như vậy sao?”

Tiêu Vũ gật đầu: “Đi sớm về sớm thôi!”
Bình Luận (0)
Comment