.
Chương 642: Cổ Vịt Cay
Tiêu Vũ bắt đầu lôi đồ từ trong kim đăng ra.
Trong kim đăng này, những thứ thuộc về quốc khố, Tiêu Vũ đã để lại phần lớn.
Để cho Tiêu Dục dùng.
Hiện tại bên trong kim đăng này toàn là vật phẩm cá nhân của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vốn muốn để lại kim đăng cho Tiêu Dục.
Nhưng kim đăng ở chỗ nàng, ở trong mắt người ngoài nó là thứ có thể chứa vật sống, ngoại trừ không thể chứa được người ra thì cái gì cũng chứa được.
Nếu đưa cho Tiêu Dục thật, vậy sẽ chỉ có chức năng chứa vật chết.
Hơn nữa diện tích bên trong cũng có hạn, chỉ có thể chứa đồ trong quốc khố, kiểu như kho lúa thì hoàn toàn không chứa nổi.
Không thì tiên đế đã không chỉ nhét tám phần quốc khố vào đó rồi.
Bởi vì hai phần còn lại kia không nhét nổi nữa đó!
Cho nên cuối cùng Tiêu Vũ vẫn cầm theo kim đăng.
Như vậy, nàng còn có thể lợi dụng kim đăng làm cái cớ, vận chuyển nhiều vật tư mới mẻ cho Đại Ninh một chút.
Ví dụ như sầu riêng chẳng hạn, đó là sở thích cá nhân của nàng.
Còn thứ hữu dụng đối với dân chúng Đại Ninh chính là lợn sống! Còn có bắp tươi! Và mấy cây lương thực như là lúa mì, khoai lang, vân vân...
Trước khi đi, Tiêu Vũ đã để hết đồ trong không gian vào trong nhà kho.
Đủ để Tiêu Dục cứu tế dân chúng, khôi phục nền kinh tế.
Về phần lợn sống?
Tiêu Vũ cũng chỉ giữ lại một lượng lợn con vừa đủ, còn lại cũng để lại hết.
Hiện giờ trong không gian của Tiêu Vũ đã gần như trống rỗng.
Nhưng cũng may linh lực trong không gian đầy ắp, không bao lâu nữa, hoa màu sẽ lại sinh trưởng, lợn con sẽ biến thành lợn to, tiếp tục sinh sôi nảy nở.
Trở lại chuyện chính, Tiêu Vũ lấy cổ vịt cay từ trong kim đăng ra.
Đây là hàng dự trữ trong trung tâm thương mại bên trong không gian của Tiêu Vũ.
Cái này cũng đã để hơn một năm rồi.
Nhưng chức năng bảo hiểm cho khu vực ngưng đọng thời gian của không gian Tiêu Vũ rất tiện lợi.
Tiêu Vũ nếm thử, không bị đổi vị.
Chắc cũng không bị đau bụng đâu.
Vì thế Tiêu Vũ bắt đầu chia đồ cho Tô Lệ Nương còn có đại chất nhi của mình.
Tiếp theo là mỗi người một chai nước có ga.
“Đây là cái gì? Hương vị thật là kỳ lạ…” Tiểu thiếu niên nhìn thức uống màu đen trong tay, hai mắt sáng lấp lánh, giống như vừa được mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Tiêu Vũ nghiêm trang: “Cái này gọi là Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy.”
Tô Lệ Nương cười nói: “Ta biết ngay, ra ngoài cùng với Công chúa là có thể mở mang kiến thức, bây giờ ta đã cảm thấy, có lẽ chuyến đi này sẽ không tệ chút nào.”
Tiêu Vũ không phải là người keo kiệt.
Nhưng Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy này không có nhiều hàng dự trữ.
Tiêu Vũ cũng không nỡ chia ra.
Vì vậy Tiêu Vũ nhỏ giọng nói: “Mọi người âm thầm uống, đừng để cho người bên ngoài biết...”
Không thì sẽ tổn thương lòng người biết bao chứ?
Tiêu Nguyên Cảnh gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ nghe lời cô cô!”
Tiêu Vũ tự lấy ra một lon, bật mở rồi uống.
Đối với thứ kỳ quái mà Tiêu Vũ lấy ra, Tô Lệ Nương và Tiêu Nguyên Cảnh đã miễn dịch từ lâu rồi, chỉ coi như mình không nhìn thấy.
Màn che màu xanh một bên xe ngựa tung bay theo gió, ba người ngồi trong xe ngựa có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, một đường ăn uống vui vẻ, chờ đến buổi trưa đoàn người đã rời khỏi Thịnh Kinh.
Mọi người chọn một nơi để dựng trại đóng quân.
Tiêu Vũ liếm nước sốt cổ vịt cay trên tay, sau đó lấy khăn giấy ướt ra lau tay, bấy giờ mới xuống xe.
Ngụy Ngọc Lâm ở bên kia đã lấy hộp thức ăn mang theo trước khi xuất phát ra.
Đám thuộc hạ dọn bàn xong xuôi thì mời Tiêu Vũ cùng với Tô Lệ Nương và Tiêu Nguyên Cảnh qua dùng cơm.
Thức ăn trên bàn rất phong phú.
Ngụy Ngọc Lâm ngồi trên đệm hương bồ đoàn, nói: “Ăn thôi.”
Tiêu Vũ nhìn thức ăn phong phú trên bàn, cùng với sự hào phóng của Ngụy Ngọc Lâm, không nhịn được ợ một cái.
Tiêu Vũ nhất thời cảm thấy lương tâm của mình có chút cắn rứt.
Ngụy Ngọc Lâm đối xử với bọn họ hào phóng như vậy, nhưng nàng lại không thèm chia sẻ cổ vịt cay của mình.
Ngụy Ngọc Lâm nhiệt tình nói: “Mọi người đã phải bôn ba một buổi sáng, chắc là mệt lắm rồi, ăn nhiều một chút.”
Tiêu Nguyên Cảnh nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ lập tức hạ lệnh: “Ăn!”
Tiêu Nguyên Cảnh đành phải ăn.
Bản thân Tiêu Vũ cũng cầm lấy một cái màn thầu rồi gặm.
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tô Lệ Nương không có động tác gì, hỏi: “Tô nương nương cảm thấy mấy món này không hợp khẩu vị à?”