Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 644 - Chương 644: Tên Con Ngựa Này Của Ngươi Khá Là Thú Vị

. Chương 644: Tên Con Ngựa Này Của Ngươi Khá Là Thú Vị
Ngụy Ngọc Lâm khe khẽ nở nụ cười: “Đặc Năng Lạp nhìn trúng Bạch Tuyết rồi.”

“Cái gì? Con ngựa này tên gì?” Tiêu Vũ khó hiểu hỏi lại.

“Tên là Bạch Tuyết.”

Tiêu Vũ không nói được thành lời.

Nhưng mà Tiêu Vũ đã nhẫn nhịn không phỉ nhổ cái tên này ở trong lòng... Bởi vì tên con ngựa của nàng... Hình như cũng rất kỳ.

Hơn nữa, Ngụy Ngọc Lâm chưa từng đọc chuyện cổ tích bao giờ.

Hiện tại trên ý nghĩa nào đó, Ngụy Ngọc Lâm cũng coi như là bạch mã Hoàng tử.

Thì là Hoàng tử cưỡi ngựa trắng đó!

Dù sao Ngụy Ngọc Lâm cũng từng là Vương tử của Ngụy quốc.

Nghĩ vậy, Tiêu Vũ có hơi mắc cười...

Thấy Tiêu Vũ hình như đang ngây người, Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiêu Vũ nói: “Tên con ngựa này của ngươi khá là thú vị.”

Ngụy Ngọc Lâm nói: “Cái tên này không phải do ta đặt, là lúc mua về đã được đặt cái tên này rồi, nếu tiện Công chúa có thể đặt cho nó một cái tên khác.”

Tiêu Vũ lập tức nở nụ cười: “Tên hiện tại cũng rất hay.”

Tiêu Vũ nói xong thì kéo Đặc Năng nói: “Cách tiểu bạch mã xa một chút!”

Đặc Năng Lạp muốn ở cạnh tiểu bạch mã cũng được, nhưng nếu cứ như vậy, nàng và Ngụy Ngọc Lâm sẽ phải giữ yên trạng thái.

Quần áo cũng có thể đụng trúng nhau! Có xấu hổ hay không!

Mặc dù Đặc Năng Lạp đã bị kéo ra một chút.

Nhưng thỉnh thoảng nó vẫn nghía đầu nhìn tiểu bạch mã, nhìn ra được, hiện tại nó đang thèm muốn tiểu bạch mã này tới cỡ nào.

Tóm lại, Đặc Năng Lạp đã mất đi tốc độ! Chỉ muốn đi theo sau mông tiểu bạch mã nhà người ta.

Tiêu Vũ cảm thán một hơi, xem đi, tình yêu sẽ làm cho con người ta chết lặng, sẽ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của người ta!

(*) Bắt nguồn từ câu cửa miệng của mấy anh hay chơi game, ý là phụ nữ sẽ ảnh hưởng tới việc chơi game của mình, nói túm lại là chỉ người kia sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển hoặc là sự nghiệp của bản thân”

Ngay cả Đặc Năng Lạp cũng bị biến thành rùa rồi.

Nhưng mà tốc độ chậm cũng có lợi, ít nhất Tiêu Vũ không lo đồ ăn trong dạ dày của mình bị xóc phun ra ngoài.

Hôm nay trời đầy mây, gió mát thổi qua, Tiêu Vũ không cảm thấy nóng, ngược lại còn cảm thấy rất sảng khoái.

Dọc đường, Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ đều thả lỏng tâm trạng, an tĩnh thưởng thức phong cảnh ven đường.

Lúc chạng vạng thì bắt đầu dựng trại đóng quân.

Thiết Sơn bưng một chậu nước đi tới bờ sông múc nước.

Trong chậu nước còn có một con cóc, kêu “ồm ộp ồm ộp”.

Thiết Sơn sợ con cóc chạy mất nên đã buộc chân con cóc lại, đặt một tảng đá đè lên đùi nó ở trong chậu.

Hắn ta định đi rửa mặt rồi mang cóc về.

Còn hiện tại? Cứ để con cóc hóng gió tí vậy.

Ai ngờ, đợi Thiết Sơn rửa mặt xong thì trong chậu nước lại có thêm một con cóc.

Thiết Sơn không chút nghĩ ngợi, lập tức xách con cóc kia bỏ ra ngoài.

Nuôi một con đã phiền lắm rồi, lại thêm một con nữa, hắn ta biết đi đâu bắt sâu đây?

Ai biết được, đợi đến lúc nghỉ ngơi vào trưa hôm sau.

Thiết Sơn lại phát hiện con cóc kia không biết đã nhảy lên xe ngựa từ lúc nào, lúc này đang nằm úp sấp bên cạnh chậu nước.

Ồm ộp!

Ồm ộp!

Hai con cóc mắt to trừng mắt nhỏ kêu lên.

Thiết Sơn rơi vào đường cùng, đành phải đi tìm Ngụy Ngọc Lâm.

Lúc này Ngụy Ngọc Lâm đang ngồi uống trà với Tiêu Vũ.

“Công tử, ngài xem.” Thiết Sơn giơ hai con cóc ở trong chậu ra cho hắn xem.

Tiêu Vũ cảm thấy con cóc này có hơi quen mắt.

Hình như đây là con cóc con mà nàng nuôi lúc trước.

Gọi như vậy là bởi vì trước đó Tiêu Vũ từng chơi một trò chơi có tên là cóc con phiêu lưu ký, ở trong trò chơi kia, nàng có một con cóc con...

Cóc con đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới, sẽ gửi thư về cho chủ nhân.

Đương nhiên, đó đều là nhân vật trong trò chơi.

Hiện tại Tiêu Vũ hưởng thụ hơn vậy nhiều: Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi ra ngoài trải nghiệm cảm giác tự do.

Ngụy Ngọc Lâm đột nhiên nở nụ cười: “A Vũ, nàng xem, con cóc này đã có đôi có cặp, không cô đơn nữa.”

“Ồm ộp!”

“Ồm ộp!”

Tiêu Vũ không nói được thành lời, hai con cóc này đúng là khiến người ta mất hứng!

Cóc mà còn tìm một nửa gì chứ? Không phải là nhàn rỗi sao?

Tiêu Vũ nghe ra ám chỉ trong lời nói của Ngụy Ngọc Lâm, sau đó nói luôn: “Quả vương...”

“Quả vương mới đạt thành bá nghiệp vương quyền à? Không phải Công chúa đã đạt thành bá nghiệp vương quyền rồi sao? Chẳng lẽ vẫn cứ làm quả vương mãi à?”
Bình Luận (0)
Comment