.
Chương 645: Không Có Nhi Tôn Ta Hưởng Phúc
Tô Lệ Nương ở bên cạnh nghe được lời này, không nhịn được cười ra tiếng.
Trên thực tế lý do nàng ấy đi theo cũng không đơn giản chỉ là bởi vì nàng ấy muốn ra ngoài du ngoạn, mà nguyên nhân chủ yếu hơn là Tiêu Dục đã tới tìm nàng ấy, Tiêu Dục lo lắng muội muội nhà mình còn ít tuổi sẽ bị ức hiếp ở bên ngoài, có trưởng bối đi theo sẽ thấy yên tâm hơn nhiều.
Về phần Tô Lệ Nương? Đừng thấy Tô Lệ Nương chỉ là một nữ tử yếu đuối, nhưng ở trong mắt Tiêu Dục, tuyển thủ cung đấu quán quân như Tô Lệ Nương, đi ra ngoài đối phó với những phiền phức nhỏ bình thường, chắc chắn không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là, Tô Lệ Nương cũng có thể để ý tới Tiêu Vũ.
Chủ yếu là để ý tới mấy chuyện tình cảm!
Tô Lệ Nương cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm này khá là thú vị: “A Vũ, ngươi quả thật không định cân nhắc Ngụy Vương một chút sao?”
Tiêu Vũ nói: “Không thành hôn không sinh con, giữ mãi tuổi xuân.”
“Nhưng A Vũ, ngươi không muốn có một hài tử đáng yêu như Nguyên Cảnh à?” Tô Lệ Nương lại hỏi.
Tiêu Vũ lập tức nói: “Nhi tử tự có nhi tôn phúc, không có nhi tôn ta hưởng phúc.”
Tô Lệ Nương nghe xong lời này, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như rất có đạo lý.
Không phải trạng thái bây giờ của nàng ấy là như vậy đấy sao?
Mặc dù không có hậu thế, nhưng cũng không cần lo lắng cho người khác.
Về phần giữ mãi tuổi xuân? Lời này nàng ấy thích!
Thiết Sơn ở một bên nghe đến ngây người, Công chúa hết câu này đến câu kia, miệng lưỡi trơn tru, học từ đâu ra không biết!
Tiêu Dục nói: “Cô cô, người yên tâm, đợi sau khi ta lớn lên ta sẽ hiếu thuận với cô cô! Ta sẽ dưỡng lão chăm sóc cho cô cô!”
Toàn thân Ngụy Ngọc Lâm đều cảm thấy không tốt.
Hắn phát hiện vấn đề giữa mình và Tiêu Vũ, hoàn toàn không phải là Tiêu Vũ có thích hắn hay không.
Mà là Tiêu Vũ vốn dĩ không thích yêu đương!
Đúng vậy, ở trong lòng Tiêu Vũ không chứa chấp bất cứ một nam nhân nào, nam nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của Tiêu Vũ mà thôi.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức cảm thấy có chút chán nản.
Về phần Thẩm Hàn Thu cũng không khá hơn chút nào.
Hắn ta vẫn âm thầm ngưỡng mộ Công chúa, lúc này đang ở ngay bên cạnh, vừa rồi nghe thấy Tiêu Vũ từ chối lời ám chỉ Ngụy Ngọc Lâm, tâm trạng của hắn ta còn hơi sung sướng, nhưng nghe Tiêu Vũ nói tiếp... Thẩm Hàn Thu lại đánh mất suy nghĩ.
Công chúa định một mình cô độc đến già ư?
Tiêu Vũ tìm cớ trở về xe ngựa.
Tô Lệ Nương đi theo.
Tiêu Vũ lập tức nói: “Đừng khuyên ta, đang tự bế, chớ quấy rầy.”
Tô Lệ Nương nói: “Ý ngươi là bế quan sao?”
“Nhưng mà ta không có ý khuyên ngươi.” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.
Lúc này Tiêu Vũ mới mở mắt nhìn Tô Lệ Nương: “Ngươi có thể nghĩ như vậy thì không thể nào tốt hơn được nữa.”
Vừa nãy Tiêu Vũ còn chưa ăn cơm no đã trở về xe ngựa rồi.
Lúc này phóng ý niệm vào không gian, bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh sau đó, Tiêu Vũ đã tìm được hai bát mì chua cay tự sôi.
Tiêu Vũ chia cho Tô Lệ Nương, hai người cùng nhau trốn ở trên xe ngựa ăn mì.
Lúc Tiêu Nguyên Cảnh trở về thì trông thấy cảnh này.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy có chút thương hại Ngụy Vương điện hạ, cô cô rõ ràng không để tâm tới chuyện này, dùng lời của phụ vương để nói, cái này gọi là gì? Cái này gọi là không tim không phổi!
Dọc đường, ngoại trừ Ngụy Ngọc Lâm luôn tìm cơ hội làm thân với Tiêu Vũ, thì nhìn chung Tiêu Vũ vẫn cảm thấy rất sung sướng.
Mỗi ngày nàng đều viện cớ đi vệ sinh, đi vào không gian của mình.
Không gian đã bị nhổ trọc, giờ là lúc cần phải trồng lại hoa màu.
Hơn nữa Tiêu Vũ cũng dùng ý niệm đào ra một hồ nước ở trong không gian.
Mấy ngày nay Tiêu Vũ đang bận rộn trồng hoa sen vào hồ.
Chuyện xuống nước, đám khỉ không thể làm giúp Tiêu Vũ được, Tiêu Vũ chỉ đành phải tự làm.
Cứ làm từng chút từng chút một.
Nơi nước cạn trồng hoa sen, nơi nước sâu thì nuôi cá.
Đây chính là kế hoạch của Tiêu Vũ.
Bên trong còn có thể nuôi chút cua gạch...
Tiêu Vũ thèm cua gạch từ rất lâu rồi.
Cua gạch bên ngoài Tiêu Vũ ăn cũng không đã nghiền.
Tiêu Vũ bắt đầu cân nhắc, trong không gian của mình nuôi con gì cũng mập, nếu nuôi chút cua gạch, vậy không phải sẽ thơm ngon đến độ làm người ta mơ màng sao?