.
Chương 647: Biên Quan
Phàn Hạng chắp tay nói: “Bái kiến Ngụy Vương, bái kiến Công chúa, cũng bái kiến Tô nương nương.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Không cần khách sáo, nhanh cho chúng ta đi qua là được.”
Tiêu Vũ cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Tất nhiên... Thật vất vả mới tới được biên quan một lần, Tiêu Vũ cũng sẽ không keo kiệt, nàng dự định trước khi rời đi sẽ để lại một ít vật tư để khao thưởng các tướng sĩ biên quan một chút.
Nếu đổi lại là các huynh muội hoàng tộc khác, Công chúa mà làm chuyện như vậy nhất định sẽ khiến người ta chỉ trích, làm cho người ta nghi kỵ.
Nhưng Tiêu Vũ tin rằng Tiêu Dục sẽ không nghi kỵ mình.
Nàng chỉ thương xót các tướng sĩ thôi.
Nếu dòm ngó ngôi vị hoàng đế thật, sẽ không có chuyện chắp tay nhường lại quyền lực như vậy rồi.
Phàn Hạng nghe xong lời này, trên mặt hiện lên mấy phần khó xử: “Công chúa, không phải ta không muốn cho người đi qua, mà là dạo gần đây ở nơi này có xảy ra chút chuyện.”
“Có chuyện gì?” Tiêu Vũ hỏi.
Phàn Hạng nói: “Gần đây nước Ngụy có mấy người vượt biên, đánh nhau với người của chúng ta.”
Sắc mặt của Ngụy Ngọc Lâm hơi thay đổi: “Hai nước khai chiến?”
Nếu là như vậy, chuyện giữa hắn và A Vũ, chẳng phải sẽ phức tạp hơn sao?
Phàn Hạng lắc đầu: “Chưa tới mức khai chiến, nhưng đối phương chắc chắn đang thăm dò điểm mấu chốt của chúng ta, hiện tại đang la hét ầm ĩ ở bên ngoài, bảo chúng ta thả người, nhưng dựa theo minh ước lúc trước, người vượt biên sẽ do Đại Ninh chúng ta xử lý.”
Theo quan điểm của Phàn Hạng.
Ngụy quốc kia thấy Đại Ninh bọn họ thay đổi quân quyền, tình thế bất ổn nên mới làm ra chuyện như vậy.
Muốn hỏi vì sao trước đó bọn họ không trực tiếp tấn công ư?
Lúc trước tuy rằng Vũ Văn Phong hơi phế, nhưng Vũ Văn Phong có đầy đủ quân đội, nếu đánh nhau thật, Vũ Văn Phong phái quân qua... Ngụy Quốc không thắng được.
Nếu Ngụy quốc cường đại thì đã không phải cử con tin đến Đại Ninh rồi.
Hôm nay chẳng phải Vũ Văn Phong kia đã xong đời rồi sao? Ngay cả quân đội của Vũ Văn Phong cũng tan đàn xẻ nghé.
Hiện tại binh sĩ trong tay huynh muội Tiêu gia cũng không nhiều.
Ý là nhìn bên ngoài thì có vẻ không nhiều lắm.
Chuyện của Ninh Nam, đương nhiên không ai biết được rồi.
Về phần đội quân sơn phỉ dự bị của Tiêu Vũ... Người của Ngụy quốc cũng không biết.
Tin tức mà mật thám của Ngụy quốc gửi về đã nói, Đại Ninh đang chinh chiến, sơn phỉ hoành hành, chính là thời buổi rối loạn.
Cho nên người của Ngụy quốc bắt đầu thăm dò.
Tiêu Vũ theo chân Phàn Hạng đi tới tường thành, nhìn xuống.
Quả nhiên, phía dưới tụ tập một đám người đang nhìn chằm chằm tường thành như hổ rình mồi.
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ngụy Vương điện hạ có gì muốn nói không?”
Ngụy Ngọc Lâm chắp tay nói: “Phàn tướng quân, nếu người của Ngụy quốc phá hoại minh ước, đó là Ngụy quốc ta không đúng, lần này Ngọc Lâm trở về, nếu may mắn chỉnh đốn được triều cương, quân kỷ nghiêm minh, nhất định sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.”
Phàn Hạng nhìn Ngụy Ngọc Lâm, có chút không đồng tình với lời nói của Ngụy Ngọc Lâm.
Chẳng qua chỉ là một Vương gia con tin, trở về có thể quyết định cái gì?
Về phần Công chúa muốn đi với Ngụy Ngọc Lâm này qua Ngụy quốc, vậy chỉ có thể chứng tỏ một chuyện, Công chúa mù rồi.
Haiz, có lẽ mắt không bị mù đâu, Ngụy Ngọc Lâm này cũng khá tuấn tú, vậy là trái tim bị mù, chỉ nhìn mặt chứ không để ý tới nội hàm.
Chẳng qua nếu nói Công chúa háo sắc, ông ta vẫn không thể hiểu được lúc trước Công chúa coi trọng điểm gì ở Vũ Văn Thành? Hơn nữa sao có thể mù cả mắt lẫn trái tim, không phân biệt được đực cái chứ?
Đúng vậy, Phàn Hạng là một người thô lỗ, lúc này không nghĩ tới nam nữ mà là đực với cái.
Nhưng cho dù Phàn Hạng chướng mắt Ngụy Ngọc Lâm, lúc này vẫn có chút đề phòng, nói: “Ngụy Vương điện hạ, tạm thời ngài đừng gấp gáp, về phần Công chúa, có thể dời bước nói riêng vài câu với ta được không?”
Tiêu Vũ gật đầu, sảng khoái đi sang một bên.
“Công chúa, hiện tại nhìn vào tình hình này, hai nước sắp khai chiến rồi, người đi Ngụy quốc không phải là một hành động sáng suốt.” Phàn Hạng khuyên nhủ.
Tiêu Vũ nói: “Ta đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi ý định.”
Về phần đánh nhau? Thứ nhất vẫn chưa chắc chắn là sẽ khai chiến, thứ hai là dù có đánh thật thì có gì mà phải sợ?
Phàn Hạng tiếp tục nói: “Còn nữa, chuyện hôm nay thuộc hạ thật sự không biết phải giải quyết như thế nào, kính xin Công chúa chỉ đường rẽ lối.”