.
Chương 648: Kế Này Của Công Chúa Rất Tuyệt
Mặc dù Phàn Hạng cảm thấy mắt nhìn nam nhân của Công chúa không tốt, nhưng cũng nghe nói, trong chuyện phục quốc này Công chúa chính là lực lượng nòng cốt.
Cho nên ông ta rất kính trọng Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: “Chuyện này thì đơn giản, cứ nói mấy người vượt biên kia tới để đầu quân cho phản tặc là được.”
Nếu tới để đầu quân cho phản tặc, vậy chính là người của Đại Ninh rồi, Ngụy quốc sẽ không có tư cách đòi người về.
Hơn nữa... Người cũng đã chạy đi đầu quân cho phản tặc rồi, bọn họ có muốn cũng không thể dò ra được gì.
Phàn Hạng nghe xong lời này, lập tức nói: “Kế này của Công chúa rất tuyệt!”
“Chỉ là người Ngụy quốc có thể tin tưởng dễ dàng như vậy sao?” Phàn Hạng hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Thế giả sử chúng ta có chứng cứ thật, vậy bọn họ có tin không?”
“Cái chúng ta muốn, không phải là bọn họ thật tâm tin tưởng, mà là dù có không tin, ngoài miệng cũng chỉ có thể một điều nhịn chín điều lành.” Tiêu Vũ cười nói.
Phàn Hạng nghe xong lời này, vẻ mặt có hơi buồn rầu: “Vậy điều này cũng phải dựa trên cơ sở bên ta có hậu thuẫn cường đại, hiện tại quân lương của quân ta đã không còn nhiều lắm, tiếp theo lại không có viện quân, nếu đánh nhau thật... tất nhiên sẽ bị rơi vào hoàn cảnh xấu.”
Tiêu Vũ nghe vậy thì sờ xuống dưới: “Muốn lương thảo à, chuyện này đơn giản.”
Tiêu Vũ không thiếu thứ này.
Vì thế Tiêu Vũ nhìn Phàn Hạng: “Ngươi dẫn ta đến kho lúa chút đi.”
Phàn Hạng chần chờ hỏi: “Công chúa nói vậy là muốn…”
Tiêu Vũ nói: “Chỉ cần dẫn ta đi là được.”
Phàn Hạng vội vàng sai người dẫn Tiêu Vũ đến kho lúa.
Tiêu Vũ trước khi đi còn dặn dò lại một câu: “Đối xử tốt với Ngụy Ngọc Lâm một chút, Ngụy Ngọc Lâm bây giờ là người nhà của ta rồi!”
Tiêu Vũ không lo lắng những người này đối xử không tốt với Tô Lệ Nương hay Tiêu Nguyên Cảnh, nhưng khi hai quân có xung đột, thân phận của Ngụy Ngọc Lâm sẽ gây ra nhiều chuyện khó xử.
Tiêu Vũ đến kho lúa.
Nhìn thấy kho lúa trống rỗng quả thật là đau lòng thay cho các tướng sĩ.
Lúc Tiêu thị và Vũ Văn gia đang chiến đấu, các tướng sĩ này cũng phải chiến đấu… Hơn nữa bởi vì không có hậu cần bảo đảm, cuộc sống của các tướng sĩ thời gian qua có thể nói là tương đối giật gấu vá vai.
Trái tim Tiêu Vũ khẽ động.
Nàng lấy lương thực dự trữ của mình ra.
Nhồi đầy kho thóc với nàng không thành vấn đề.
Ngoài ra, Tiêu Vũ còn để lại đủ bún ốc.
Lúc trước Tiêu Vũ đưa bún ốc đi khắp nơi chỉ đơn thuần là muốn chia sẻ niềm vui và sở thích của mình với mọi người. Còn hành động bây giờ thì sao? Nàng đang làm như nhà tư bản thanh lý hàng tồn kho thôi.
Trong không gian của nàng, thật sự không thể trữ thêm được nhiều bún ốc như vậy.
Nhưng mà chức năng bổ sung hàng trong không gian chỉ có thể tạo ra bún ốc.
Không có ra gì khác.
Dân chúng còn có người ăn không đủ no, Tiêu Vũ cũng không thể hoàn toàn cự tuyệt bún ốc.
Cho nên đám khỉ vẫn tận tâm tận lực vận chuyển bún ốc.
Có lương thực có bún ốc nàng thấy vẫn còn chưa đủ, Tiêu Vũ còn làm ra đủ rau dưa rau quả.
Tiêu Vũ nói: “Ta sẽ viết một phong thư, để huynh trưởng ta mau chóng đưa y phục mùa đông tới đây.”
Bây giờ vẫn là giữa hè, trời không lạnh, có y phục để mặc là được rồi, nhưng đến khi qua mùa đông thì mọi người sẽ rất vất vả. Y phục trong không gian của Tiêu Vũ đã phân phát hết cho dân chúng khổ cực từ trước đó rồi, giờ ngoại trừ hàng hóa trong trung tâm thương mại ra thì đúng là không còn hàng gì nữa rồi.
Phàn Hạng nhìn vật tư chất đầy kho lúa, cả người đã cả kinh nói không ra lời.
Lúc trước hắn ta đã nghe nói qua truyền thuyết về kim đăng nhưng cũng không nghĩ tới... Kim đăng thật sự tồn tại!
Lúc Tiêu Vũ trở về.
Quân địch đã rút lui.
Tiêu Vũ có chút kỳ quái: “Vừa rồi không phải còn kêu gào ở đó sao?
Có một tiểu tướng quân lên tiếng: “Ngụy Vương phái người đưa thư quá đó thì bên đó lập tức lui quân.”
Tiêu Vũ đánh giá Ngụy Ngọc Lâm một chút, vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm không màng danh lợi không tranh sự đời, giống như chuyện này không liên quan nhiều đến hắn.
Ngụy Ngọc Lâm vẫn luôn là một người như vậy.
Bề ngoài thoạt nhìn chẳng khác gì một con ma bệnh không có tiền đồ.
Nhưng chỉ cần nhìn vào mạng lưới tình báo kinh doanh ngầm của hắn, còn thương hội gì gì đó nữa thì cũng biết rằng người tên Ngụy Ngọc Lâm này chắc chắn chẳng phải kiểu công tử bột thuê hoa trên gấm gì.