Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 649 - Chương 649: Phế Vật

. Chương 649: Phế Vật
Phải biết rằng tất cả những việc kinh doanh Ngụy Ngọc Lâm đều làm ở nơi đất khách quê người, một con tin mà có thể đạt được đến trình độ như Ngụy Ngọc Lâm này thì chắc chắn là có tiền đồ.

Vấn đề dễ dàng được Ngụy Ngọc Lâm giải quyết.

Ý kiến mới nảy ra của Tiêu Vũ hình như cũng không có đất dụng võ rồi.

Vì thế Tiêu Vũ nói: “Vậy Phàn tướng quân, chúng ta xuất quan trước.

Phàn Hạng khuyên nhủ: “Công chúa, tình thế Ngụy quốc bây giờ không rõ ràng, người đi như vậy, nếu bị bắt ở Ngụy quốc thì sao?”

“Còn có tiểu điện hạ và cả Tô nương nương....” Phàn Hạng rất là lo lắng.

Vẻ mặt Tiêu Nguyên Cảnh như ông cụ non: “Hai nước giao chiến không chém sứ thần, chúng ta đi qua đó với tư cách là sứ giả, nên người Ngụy quốc sẽ không làm thế với chúng ta đâu.”

Tiêu Vũ gật gật đầu, nhìn Phàn tướng quân: “Chỉ cần Phàn tướng quân nuôi dưỡng các tướng sĩ thật cao lớn cường tráng, tỏ rõ khí thế, người Ngụy quốc cho dù có tâm tư xấu cũng không dám hành động.”

Mẫu quốc cường đại, đi tới chỗ nào, cũng sẽ không bị người ta bắt nạt!

Tiêu Vũ hiểu rất rõ đạo lý này.

Đại Ninh tuy rằng đã trải qua chiến loạn, nhưng hôm nay Đại Ninh cũng đã niết bàn sống lại.

Lúc này có thể nói lòng dân của dân chúng Đại Ninh đang trong thời kỳ đoàn kết nhất từ trước tới nay, đoàn kết chính là sức mạnh... Đó không phải là chuyện vớ vẩn.

Nếu Ngụy quốc thật sự xâm chiếm, vậy mỗi dân chúng đều sẽ là một người lính!

Phàn Hạng cũng biết đạo lý này.

Phàn Hạng cũng chỉ có thể khuyên một chút, thân phận của hắn ta không quyết định được chuyện của công chúa.

Cuối cùng vẫn để Tiêu Vũ rời đi.

Đương nhiên, cuối cùng Tiêu Vũ còn cho các tướng sĩ làm một việc, đó chính là để các tướng sĩ múc nước trong giếng ra, rồi lại đổ kha khá nước linh tuyền vào.

Các tướng sĩ ở đây phòng thủ biên quan rất khó khăn, trên cơ thể dễ có đủ loại ngoại nội thương.

Nước linh tuyền này có thể bồi dưỡng thân thể các tướng sĩ rất tốt.

Ít nhất, sẽ không để các tướng sĩ bệnh chết ở biên quan.

Ăn no một chút.

Binh cường mã tráng, đó là việc trong tầm tay.

Phàn Hạng lo lắng đưa đám người Tiêu Vũ đi.

Rời khỏi quan khẩu, rời khỏi địa giới của Đại Ninh, đầu tiên là đi qua một khu vực không có ai quản lý, sau đó mới đến địa phận Ngụy quốc

Khu vực không ai quản lý này hiện giờ tụ tập không ít người lăn lộn không nổi ở hai nước.

Bộ phận người tập trung ở đây đa phần là dân chạy nạn.

Nếu như người của Ninh quốc truy sát bọn họ, bọn họ sẽ tới gần phía bên Ngụy quốc.

Nếu quan phủ Ngụy quốc đuổi giết bọn họ, bọn họ sẽ chạy lại bên Ninh quốc.

Tất cả chỉ để có thể sống sót.

Người có thể rơi vào tình cảnh này bình thường cũng không phải là người tốt lành gì. Nhưng mà so với những người bị lưu đày tới Ninh Nam mà nói thì những người có thể chạy trốn tới khu vực không có ai quản lý này cũng có thể nói là rất có bản lĩnh rồi

Tấm lụa che trên xe ngựa của Tiêu Vũ phiêu động lộ ra bộ dáng của Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương.

Nhất là Tô Lệ Nương.

Nhan sắc xinh đẹp này của nàng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể nhớ mãi không quên.

“Mỹ nhân!” Có ai đó hét lên.

Trong lúc nhất thời, không ít ánh mắt không có ý tốt đều nhìn tới.

Thẩm Hàn Thu cười lạnh một cái, thân hình khẽ động, tung người nhảy lên đứng ở trên đỉnh xe ngựa của Tiêu Vũ. Hắn ta kéo căng cung tiễn trong tay, ý là chỉ cần có người nào dám lộn xộn thì sẽ bắn chết ngay lập tức.

Cũng may trong toàn bộ quá trình, những người này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao... Trong số những người hộ tống này, có người mặc trang phục Ngụy quốc, cũng có người mặc trang phục Đại Ninh.

Có thể thấy được thân phận người trên xe ngựa này không tầm thường.

Không dám hành động nhưng ngoài miệng lại không ngoan ngoãn tí nào.

Lỗ tai Tiêu Vũ nghe rất thính, nghe rõ những người ngoài kia nói gì: “Mỹ nhân như vậy, nếu huynh đệ chúng ta có thể thưởng thức một chút thì tốt rồi.”

“Đúng vậy!”

“Hơn nữa ta đã hỏi thăm, trong đó có Công chúa rồi cả nương nương gì đó nữa, chà, Đại Ninh không xong rồi sao? Đưa cả Công chúa và nương nương đến Ngụy quốc…”

“Cũng không biết hương vị của Công chúa ra sao.”

Tiêu Vũ nghe xong lời này, xì một tiếng.

Hương vị của Công chúa như thế nào, cả đời này chắc chắn bọn họ cũng không có cơ hội biết được.

Nhưng nàng có thể cho bọn họ biết, bị Công chúa dọn nhà có cảm giác như thế nào.

Bốn bỏ thành năm cũng cùng một ý cả mà!
Bình Luận (0)
Comment