.
Chương 650: Khác Biệt
Vì thế sau khi vào trong địa phận Ngụy quốc, Tiêu Vũ chọn một đêm tối gió lớn để đi nhà xí.
Ở nơi tránh nạn này cũng có không ít người giàu có, dù sao… Những chuyện kiếm tiền hợp pháp đều được ghi trên luật rồi mà những người này lăn lộn đến mức không sống được ở cả hai nước nữa. Nếu đã lăn lộn đến mức đó mà chỉ có một chút tiền thì Tiêu Vũ chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: phế vật.
Đối phó phế vật đương nhiên cũng không cần tốn quá nhiều sức lực
Cho nên lấy cớ công phu đi nhà xí, Tiêu Vũ dọn sạch sẽ những người kia.
Hơn nữa lần này Tiêu Vũ tới đây cũng tương đương với việc đã định vị nơi này một lần, nắm rõ nơi này trong lòng bàn tay nên lần sau có thể Tiêu Vũ sẽ còn quay lại.
Những tên tội phạm trong khu vực không ai quản lý này.
Chỉ trong một đêm đã mất sạch tiền tài, y phục, lương thực.
Nhất thời giống như một giọt nước rơi vào trong nồi dầu nóng.
Nổ tung rồi!
Sau khi tiến vào địa giới Ngụy quốc, thủ quan bên kia đối xử với Ngụy Ngọc Lâm còn rất khách khí, nhìn ra được, hắn ta vẫn để ý đến vị vương gia Ngụy Ngọc Lâm này.
Bằng không chỉ với một lá thư của Ngụy Ngọc Lâm, thủ quan cũng không thể nào cho lui binh như vậy được.
Thân phận của Tiêu Vũ là Công chúa ngoại bang, tự nhiên không tiện ở lại nơi biên quan phòng thủ trọng yếu lâu.
Cho nên bọn họ rất nhanh đã vào trong Ngụy quốc.
Ngụy quốc và Đại Ninh tiếp giáp, phong thổ nhân tình hai bên không chênh lệch nhiều lắm.
Chẳng qua thời tiết giữa hè ở nơi này mát mẻ hơn phía Nam Đại Minh một chút, khí hậu giống ở Thịnh Kinh hơn, có lẽ là bởi vì cùng một vĩ độ với Thịnh Kinh.
Lúc này bọn họ tiến vào một trấn nhỏ ở biên thùy Ngụy quốc.
Tên là Lạc Nhạn Trấn.
Lúc này Tiêu Vũ đang ở trên đường nhìn người đi đường lui tới, cuộc sống của dân chúng cũng không phải nghèo khổ, nhưng cũng không tính là giàu có.
Trên đường thỉnh thoảng có người bán hàng rong rao bán.
Tiêu Vũ đi ngang qua những người này đột nhiên phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.
“Ngụy Ngọc Lâm.” Tiêu Vũ mở miệng.
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ chủ động nói chuyện với mình, lập tức nói: “Nàng nói đi.”
“Sao ta cảm thấy ở Ngụy quốc các ngươi, nữ tử đều đi đường rất vội vàng? Hơn nữa cũng không có một nữ tử nào làm tiểu thương hay người bán rong!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm giải thích: “Ở Ngụy quốc, những chuyện xuất đầu lộ diện này đều là nam tử làm, nữ tử… Nếu nữ tử rao bán bên đường...”
Ngụy Ngọc Lâm nói đến đây, cũng không dám nói tiếp.
Mười dặm đã có phong tục khác nhau.
Huống chi là hai quốc gia.
Đương nhiên, Ngụy Ngọc Lâm rất không đồng ý với những tập tục này ở Ngụy quốc.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm trầm giọng nói: “Nếu một ngày nào đó ta có thể lên như diều gặp gió thì nhất định sẽ thay đổi tình hình hiện tại!”
Mặc dù Đại Ninh cũng chú ý lễ nghĩa.
Nhưng không giống như Ngụy quốc.
Ít nhất địa vị của nữ tử ở Đại Ninh cũng cao hơn Ngụy quốc.
Ngụy quốc trong tưởng tượng của Tiêu Vũ, hẳn là nơi dân phong cởi mở, nhưng không ngờ tới Ngụy quốc này thoạt nhìn còn phong kiến hơn cả Đại Ninh!
Đại Ninh giống Thịnh Đường hơn.
Về phần Ngụy quốc, lại giống Tống triều.
Nữ tử Thịnh Đường được tự do hơn nữ tử Tống triều nhiều!
Thấy Ngụy Ngọc Lâm nói như vậy, Tô Lệ Nương bên cạnh tán thưởng một câu: “Nếu Ngụy Vương điện hạ thật sự nghĩ như vậy, ta đây thay nữ tử cả thiên hạ cảm ơn ngươi.”
Ngụy Ngọc Lâm khẩn trương nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, Ngụy quốc chúng ta mặc dù có nơi không thoáng như vậy, nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy…”
Thấy vẻ mặt Tiêu Vũ không đồng ý, trong lòng Ngụy Ngọc Lâm lại thêm vài phần lo lắng.
Cũng may, rất nhanh đã tới một thị trấn lớn một chút.
Hiện tượng này đã được cải thiện.
Nhưng mà so với Đại Ninh thì nữ tử vẫn bị gò bó hơn nhiều.
Nhưng những thứ này... Đều là chuyện của nước khác, tạm thời Tiêu Vũ cho dù muốn giúp cũng không thể nhúng tay vào được. Đây là một loại tục lệ đã hình thành từ rất lâu rồi, cho dù là Tiêu Vũ muốn dọn nhà cũng không biết là nên dọn nhà của ai để phản kháng.
Hiện tại chỉ có thể cùng Ngụy Ngọc Lâm đến Ngụy đô xem một chút.
Ban đêm.
Đoàn người đóng quân bên bờ sông.
Đây là một cánh đồng hoang dã rộng lớn, xung quanh không có thị trấn nào, cho nên mọi người cũng không thể đi tìm quán trọ.
Mọi người vây quanh đống lửa.
Tiêu Vũ đưa tay sưởi ấm, mở miệng nói: “Ta còn muốn đi nhà xí.”