.
Chương 651: Kẻ Địch Đột Kích
Chuyện Tiêu Vũ đi nhà xí, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Không biết Tiêu Vũ đang muốn đi làm chuyện gì đây.
Nơi rừng núi hoang vu này, hình như cũng không có chuyện gì có thể làm.
Nhưng Tiêu Vũ đã nói như vậy, sẽ không ai ngăn cản.
Nhưng Thẩm Hàn Thu vẫn chưa hiểu, hỏi lại: “Công chúa, có cần thuộc hạ phái người theo bảo vệ người hay không?”
Tiêu Vũ bất ngờ nhìn Thẩm Hàn Thu: “Đi nhà xí cũng cần người bảo vệ sao?”
Thẩm Hàn Thu trầm giọng nói: “Nơi này là địa phận của Ngụy quốc, thân thể của Công chúa đáng giá ngàn vàng, Hàn Thu chỉ lo lắng.”
Tiêu Vũ cười cười: “Ngươi bảo vệ tốt nương nương và Nguyên Cảnh là được rồi.”
Bên kia Hắc Phong cũng kéo giọng nói một câu: “Thẩm huynh đệ, Công chúa đi nhà xí, ngươi cũng đừng hỏi đến, chờ Công chúa mang đồ ăn ngon trở về là được!”
Lời này nói không sai.
Bởi vì trên đường đi lưu đày cùng Tiêu Vũ.
Mỗi lần Tiêu Vũ lấy cớ đi nhà xí, đều sẽ mang đồ ăn ngon trở về.
Lúc đầu Hắc Phong không biết vì sao.
Nhưng hôm nay Hắc Phong cũng để hiểu ra được chút gì rồi, trong lòng nghĩ, Tiêu Vũ nói là đi nhà xí, nhưng nhất định là đi tìm đồ trong kim đăng.
Trong kim đăng này có rất nhiều hàng tồn, Công chúa dùng nhiều thời gian một chút đó cũng là việc nên làm.
Để che mắt người khác, dùng cái cớ đi nhà xí này, vẫn là rất tốt.
Hắc Phong nói ra suy nghĩ trong lòng mình, trong ánh mắt nhìn Tiêu Vũ còn có vài phần chờ mong.
Nhưng Tiêu Vũ nghe nói như thế thì không nhịn được khóe môi giật giật.
Thiết Sơn bên kia nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm choáng váng.
Hắc Phong huynh đệ này là đồ ngốc sao?
Công chúa nói đi nhà xí, hắn ta bắt mọi người chờ ăn?
Có ghê tởm hay không chứ!
Tiểu Lâm Tử ho nhẹ một tiếng, chờ mong nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa, ta cũng chờ người!”
Cuối cùng Tiêu Vũ không giải thích gì, trực tiếp rời đi.
Lần này sau khi Tiêu Vũ rời đi, lại trở về khu vực không được quản lý kia lần nữa..
Tiêu Vũ quyết định trở về tuốt sạch lông dê trong một lần.
Không có người tốt nào sống ở đây cả.
Người tốt đều có thể đặt chân vào thành, cho nên Tiêu Vũ cũng không lo lắng mình dọn nhầm nhà.
Chỉ tiếc, những tên tội phạm này đúng là hoàn toàn không có gì nhiều, bọn họ cũng không có mưu cao nghĩ dài thỏ khôn đào ba hang như tên Vũ Văn Phong kia.
Nhưng mà Tiêu Vũ vẫn có thể lấy được những thứ mình muốn là vừa ý rồi.
Ngay cả cái bô của những người này, lần này Tiêu Vũ cũng không tha.
Không gian của Tiêu Vũ lớn, nàng đã đào sẵn một cái hố to chuyên để đựng phân heo.
Các loại bô thì cứ để bên cạnh hố phân heo là được rồi.
Thứ này có vẻ ghê tởm, nhưng cũng may Tiêu Vũ không cần động thủ.
Tiêu Vũ cất đồ xong.
Lại dịch chuyển trở lại.
Cho dù không chạm vào bằng tay nhưng Tiêu Vũ vẫn rửa sạch tay thật cẩn thận.
Sau đó chọn đồ từ trong siêu thị.
Tiêu Vũ chọn mấy cái xúc xích dăm bông, thứ này, nhất định là mọi người chưa từng ăn qua.
Về phần Tiêu Vũ? Nàng không thích ăn xúc xích.
Cho nên cũng chưa từng động tới.
Bởi vì không thích ăn, cho nên dù tặng hết cho mọi người Tiêu Vũ cũng không thấy đau lòng.
Tiêu Vũ cầm xúc xích quay về bãi cỏ.
Ai biết được… Lúc nàng về gần đến nơi trú quân.
Lại cảm nhận được một luồng khí tức khác thường
Lúc này hình như Thẩm Hàn Thu cũng phát hiện ra gì đó, hai người Thẩm Hàn Thu cùng Ngụy Ngọc Lâm liếc nhìn nhau. Lập tức, Thẩm Hàn Thu cũng âm thầm tìm tới, xem ra là tới tìm Tiêu Vũ.
Cùng lúc đó.
Đột nhiên có người tấn công.
Vù vù vù!
Tiếng mũi tên xé gió bay đến.
Tiêu Vũ bước nhanh ba bước gộp thành hai bước phòng về phía trại đóng quân.
Tất nhiên là nàng không sao, nhưng người của nàng vẫn còn đang ở trong trại.
Lúc Tiêu Vũ tiếp cận nơi trú quân, cũng có người phát hiện ra Tiêu Vũ.
Người nọ đang muốn động thủ với Tiêu Vũ.
Chỉ thấy trong không trung có một vật bay tới.
Đưa tay lên bắt lấy.
Đó là một cái bô đầy phân.
Người nọ ghê tởm thiếu chút nữa nôn sạch bữa cơm đêm qua ra ngoài.
Đây cũng không phải Tiêu Vũ cố ý khiến người ta ghê tởm, chỉ là Tiêu Vũ vừa dùng tâm niệm để di chuyển tìm đồ vật trong không gian thì nàng lập tức nghĩ tới mấy cái bô vừa lấy được đêm qua.
Khi Tiêu Vũ lấy cái bô trong đêm chỉ vì cảm thấy ghê tởm với việc làm của những người ở trong khu vực không ai quản lý kia, sau khi lấy về, đặt ở trong không gian Tiêu Vũ cũng cảm thấy có chút ghê tởm.
Muốn ném đi.
Tiêu Vũ lại nghĩ sẽ có lúc nào đó mấy thứ này có ích.
Thật giống như lão thái thái kia không nỡ ném bỏ đi vải bó chân vậy.