.
Chương 652: Công Chúa Vứt Đồ
Biết rõ thứ đó vừa thối vừa ghê tởm, vẫn không nỡ ném đi.
Tiêu Vũ cũng biết, đây là khiếm khuyết trong tính cách của mình.
Cũng không còn cách nào khác “kim vô túc xích, nhân vô thập toàn” (*), Tiêu Vũ là một người sống sờ sờ, cũng phải có khuyết điểm.
(*) ngạn ngữ, ý chỉ đến cả vàng cũng chẳng thể thuần khiết thì con người nào có ai hoàn hảo
Làm gì có ai có nhân cách hoàn mỹ được như nhân vật trong thoại bản chứ?
Vừa vặn, hiện tại thứ phỏng tay này cũng đến lúc phát huy công dụng.
Người nọ chăm chú nhìn Tiêu Vũ.
Tức giận mắng: “Muốn chết!
Không đợi người này bắn tên về phía Tiêu Vũ, Tiêu Vũ lại ném tới một vật.
Lúc này người này đã có tâm lý đề phòng, không định đón lấy vật một cách nhẹ nhàng nữa mà tính dùng cùi chỏ hất bay vật đi.
Ai biết được… Lần này đụng phải khiến máu thịt lẫn lộn.
Lần này Tiêu Vũ không ném bô nữa.
Đó là vỏ sầu riêng.
Lúc này Tiêu Vũ, thật giống như là xạ thủ đậu Hà Lan (*) kia, không ngừng bắn đồ ra ngoài.
(*) cây súng đậu hà lan trong game Plants & Zombies
Tất nhiên vật bắn ra không có gì tốt đẹp.
Nào là bô phân, rồi vỏ sầu riêng hay là đá cục.
Tóm lại, toàn là thứ khiến người ta buồn nôn, hoặc là đồ vật có thể tấn công người khác, Tiêu Vũ đều ném về phía mà nàng phát hiện ra có người ẩn thân trong đó.
Thẩm Hàn Thu cũng chú ý tới Tiêu Vũ.
Lập tức nói: “Công chúa cẩn thận! Nơi này có một xạ thủ cực kỳ cao minh đang âm thầm ẩn thân!
Tiêu Vũ cũng cảm giác được mình bị một ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm.
Tiêu Vũ lập tức lấy ra một cái nồi sắt rồi trốn vào đó.
Cùng lúc đó tiến vào không gian, lần này nàng trốn vào không gian không phải là để tránh họa.
Mà là muốn lợi dụng không gian để sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời
Bây giờ Tiêu Vũ đã có thể khống chế kỹ năng dịch chuyển tức thời này ngày càng giỏi rồi.
Không gian của Tiêu Vũ đã lơ lửng trên đỉnh đầu người đang giương cung.
Tiêu Vũ không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ném từ không gian ra một đống phân heo!
Tha thứ cho Tiêu Vũ, thật sự nàng không nghĩ ra được mình có thể dùng thủ đoạn gì khác nữa, cứ thẳng tay phá hoại hành động của người này trước đã.
Đống phân heo này đổ xuống khắp nơi.
Có thể nói là xúc phạm, sát thương có tính xúc phạm rất cao.
Đây chính là vũ khí sinh hóa của Tiêu Vũ.
Lúc phân heo rơi xuống, cung thủ kia vô cùng bối rối.
Mũi tên trong tay cầm không vững, hơn nữa mắt cũng bị dính phân heo.
Lúc này hắn ta thu tay lại sờ lên mặt mình.
Ngay lúc này.
Tiêu Vũ lại ném đá tảng xuống.
Mắt người này bị dính phân heo, không tránh được đá rơi ào ào xuống, lập tức hôn mê ngay tại chỗ.
Giải quyết xong vấn đề khó khăn nhất.
Tiêu Vũ quay lại trong nồi sắt của mình.
Phần còn lại không cần nàng bận tâm.
Vừa rồi nàng ném đồ loạn xạ một hồi đều đã đánh trúng hết các sát thủ đang ẩn mình trong bóng tối.
Thẩm Hàn Thu sẽ cho nàng một đáp án vừa lòng!
Hơn nữa người của Ngụy Ngọc Lâm cũng không phải bao cỏ.
Hành động giống như quỷ mị, lập tức thu hoạch đầu người của rất nhiều người.
Sau một lúc lâu.
Bên ngoài nồi của Tiêu Vũ truyền đến giọng Ngụy Ngọc Lâm: “Công chúa, nàng có khỏe không?”
Tiêu Vũ nâng nồi sắt lên, thò đầu ra: “Ta rất khỏe!”
Bên kia Thiết Sơn thấy cảnh này, nghiêm túc tán dương: “Công chúa, nồi sắt của người quả thực là còn chắc chắn hơn cả mai rùa đen!”
Tiêu Vũ: “...”
Nàng có thể hiểu lời này là đang khen mình không?
Sao nghe có vẻ không được tự nhiên nhỉ?
Thiết Sơn cũng không biết, liên tục vuốt mông ngựa, tiếp tục nói: “Công chúa thật đúng là anh minh thần võ!”
Tiêu Vũ âm thầm điều chỉnh lại tâm lý.
Cảm thấy mình không nên chấp nhặt với tên đại ngốc này.
Thiết Sơn này có tâm nhãn, nhưng không tốt lắm.
Hắc Phong cũng vây quanh: “Công chúa có bị hoảng sợ không?”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Không có.”
Nàng ổn mà.
Nói xong Tiêu Vũ lại nhìn xung quanh.
Nguyên Cảnh và Tô Lệ Nương, một lớn một nhỏ đứng bên cạnh nhau cũng không sao cả.
Lúc này Thẩm Hàn Thu đã trở lại: “Bẩm báo Công chúa, tổng cộng thu hoạch được hai mươi mốt tên địch.”
Tiêu Vũ gật gật đầu: “Rất tốt.”
“Có ai còn sống không?” Tiêu Vũ hỏi.
Thẩm Hàn Thu lắc đầu.
Lúc này Ngụy Lục cũng đã trở lại: “Công tử, những người này tuyệt đối không phải cướp bình thường, hẳn là sát thủ nhắm vào chúng ta.”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu.
Thật ra không cần Ngụy Lục nói, mọi người cũng có thể đoán được.
Nhưng vấn đề là đám sát thủ này nhắm tới ai đây?
Tiêu Vũ cảm thấy không phải là nhắm vào mình.