.
Chương 653: Ngụy Ngọc Lâm, Ngươi Nói Vậy Là Có Ý Gì
Nàng không tranh sự đời, ai lại không vừa mắt với nàng chứ?
Đương nhiên, danh hiệu không tranh sự đời này là do Tiêu Vũ tự phong cho mình. Nếu để kẻ thù của Tiêu Vũ nghe nàng nói mình không ham quyền thế thì chắc là chúng sẽ cười đến mức rụng răng mất.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa điện hạ, vốn là ta có thịnh tình mời nàng đến Ngụy quốc, nhưng mà bây giờ… Chắc là có người không muốn để cho ta sống rồi.”
“Dọc đường tiếp theo nhất định là sẽ rất khó khăn. Nếu bây giờ Công chúa muốn quay về thì ta sẽ tự mình hộ tống Công chúa quay về Đại Ninh, nhất định sẽ bảo vệ Công chúa bình an về đến nơi!” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe xong lời này, nhịn không được hỏi: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Tiêu Nguyên Cảnh nói: “Cô cô ngốc thật đấy, Ngụy Vương sợ người sẽ gặp chuyện không hay, nói vậy là đang quan tâm đến người đấy!”
Tiêu Vũ nhìn Nguyên Cảnh cùng Tô Lệ Nương, hỏi: “Các ngươi sợ sao?”
Trong ánh mắt Tiêu Nguyên Cảnh tràn đầy lửa nóng: “Không sợ! Ta đương nhiên không sợ!”
Thật náo nhiệt!
Đã lâu lắm rồi cậu bé không gặp phải chuyện gì kích thích như vậy.
Vốn tưởng rằng con đường phục quốc sẽ rất kích thích.
Nhưng ai mà ngờ được, phục quốc không cần phải đánh nhau, trở thành con đường làm đầu bếp…
Cả đường cậu bé toàn đi chọn rau hẹ.
Nếu đánh thêm một thời gian nữa.
Tiêu Nguyên Cảnh cảm thấy có thể mình cũng phải đi làm đầu bếp rồi.
Đây không phải nói bừa, bởi vì đã có một đầu bếp chính, không biết thân phận của cậu bé, muốn thu nhận cậu bé làm tiểu học đồ.
Hiện giờ có chuyện kích thích như vậy, Tiêu Nguyên Cảnh rất chờ mong.
Phải biết rằng lúc trước Tiêu Vũ làm chuyện kích thích, cũng không dẫn theo thằng nhóc này.
Về phần Tô Lệ Nương?
Tô Lệ Nương là một người cứng cỏi không bị trói buộc.
Người từng làm nương nương trong cung, nhất là người như Tô Lệ Nương, làm sao có thể là hạng người nhát gan?
Hai người tỏ vẻ đồng lòng nhất trí, Tiêu Vũ đi đâu bọn họ theo đấy.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói: “Ngụy Ngọc Lâm, ta đã đến đây rồi thì sẽ không sợ đâu. Nhưng mà nói thẳng trước, nếu như có người tới đây đòi chém chém giết giết bọn ta thì ta đây không phải người giỏi kiềm chế đâu. Lỡ như có lỡ giết chết người nào đó quan trọng với Ngụy quốc… Mong ngươi có thể bỏ qua cho.”
Ngụy Ngọc Lâm bật cười: “Người muốn đến đòi chém chém giết giết ta thì đương nhiên không phải là người quan trọng với ta rồi. Còn những người khác, chỉ cần đúng tội phải phạt thì xin Công chúa cứ tự nhiên.”
Thấy Ngụy Ngọc Lâm nói như vậy.
Tiêu Vũ yên tâm.
Nàng đương nhiên không sợ những người này, nhưng phải nói rõ ràng, lỡ như không cẩn thận chém chết người nào đó mà người này là huynh đệ tay chân gì đó trong hoàng tộc của Ngụy Ngọc Lâm.
Sau đó trong lòng Ngụy Ngọc Lâm nổi lên tình thân.
Vậy thì dễ gây rối cho nàng lắm.
Tiêu Vũ cũng không muốn làm vụ làm ăn lỗ vốn, phí sức không được gì.
Vừa nãy đánh đánh giết giết mùi máu tanh rất nồng nặc nên mọi người đành phải đi xuống đêm đến một địa điểm cách đó khoảng nghìn mét để đổi chỗ nghỉ ngơi.
Lúc này mọi người đã rất mệt mỏi.
Nhất là vừa đánh nhau xong, thể lực tiêu hao rất lớn, mọi người cảm thấy rất đói.
Tiêu Vũ lấy xúc xích dăm bông ra, phân chia cho mọi người: “Mọi người ăn thứ này trước lót bụng đã.”
“Đây là gì vậy? “Mọi người nhìn món đồ kỳ quái trước mặt.
Tiêu Vũ nói: “Mọi người từng ăn thử xúc xích rồi chứ? Thứ này gọi là xúc xích dăm bông.”
“Công chúa, vừa nãy người đi nhà xí rồi lấy ra thứ này sao?” Tiểu Lâm Tử nhịn không được nói.
Mọi người nghe xong lời này, nhất thời trầm mặc.
Có thể đừng nói như vậy được không? Nói vậy làm sao mọi người ăn cho được.
Nói vậy chứ mọi người cũng điều chỉnh tâm lý rất nhanh rồi bắt đầu thưởng thức đồ ăn mới, thứ này Tiêu Vũ đã ăn đến phát chán lâu rồi. Kiếp trước khi nằm vùng không có cơm ăn, Tiêu Vũ toàn dùng xúc xích dăm bông này để chống đói.
Dù sao nàng cũng không phải trời sinh đã có không gian.
Sau khi có không gian, cuộc sống của nàng mới khá hơn một chút.
Nhưng không đợi nàng tìm hiểu hết được cách sử dụng không gian đã hẻo mất rồi, sau đó trở về thời đại này.
Nàng bị treo lơ lửng trong không gian để nâng cấp, không có nơi nào để đi.
Cho nên Tiêu Vũ dùng không gian, nhưng lại không dám hoàn toàn trông cậy vào không gian.
Kiếp trước chính là vì quá tin tưởng vào không gian, thế cho nên đánh mất mạng nhỏ.