.
Chương 656: Đại Ninh Công Chúa
Vì thế những sơn phỉ này xem như hiểu rõ, cái gì gọi là cướp người bị người cướp.
Kiếm tiền bẩn thì bị tiền bẩn quật nhanh!
Tiêu Vũ tới đây là không tiện lấy tiền tài của dân chúng bình thường, hơn nữa cho dù có tiện thì Tiêu Vũ cũng sẽ không làm như vậy.
Nàng chỉ nghiện chuyển nhà tội phạm.
Cho nên Tiêu Vũ mới đi đến khu vực không ai quản lý kia.
Nhưng đi đến đó nhiều thì cũng đã sớm hết sạch lông dê để mà tuốt rồi, dù Tiêu Vũ có chuyển thì cũng chỉ có thể lấy được mấy cái quần cộc mà thôi.
Thật ra... Tiêu Vũ cũng đã trộm sạch y phục của những người này rồi.
Còn về y phục họ đã mặc sẵn trên người, nàng cũng không thể nào ép buộc người ta cởi ra đưa cho mình được.
Mà dù có làm được thì dù gì nàng cũng là một nữ tử, làm vậy không nên đâu!
Tóm lại, Tiêu Vũ đã sớm bất khả chiến bại rồi, hiện tại vất vả lắm mới tìm được cơ hội chuyển nhà tiếp, sao Tiêu Vũ bỏ qua được?
Thế là mọi người đi thẳng đến Ngụy đô.
Tiêu Vũ tổng cộng nhổ đi mười sơn trại.
Những sơn trại này, đều là bọn cướp hàng thật giá thật.
Tiêu Vũ đánh thống khoái, Ngụy Ngọc Lâm cũng không có ý kiến gì.
Ngụy đô.
Đô thành Ngụy đô thoạt nhìn rất là cổ kính, trên tường thành thỉnh thoảng có đội ngũ tuần tra đi qua đi lại.
Lá cờ tung bay theo gió.
Lá cờ này hơi xấu.
Điều này làm cho Tiêu Vũ có một loại xúc động muốn biến lá cờ trắng này thành cờ đỏ.
Cờ của Ngụy quốc không thể thay đổi.
Chờ trở về Đại Ninh.
Nàng nhất định phải đổi thành cờ đỏ thuần! Để biểu thị một tấm lòng son của mình!
Sau khi vào thành, có người ở bên trong nghênh đón.
Một người trong đó, là một cô nương gia, ước chừng mười tám mười chín tuổi, quần áo hoa lệ, nhưng là gương mặt lại như chất chứa rất nhiều điều sầu muộn, cũng có cảm giác khá yếu ớt.
Tiêu Vũ đoán, đây chính là muội muội của Ngụy Ngọc Lâm.
Vũ Nhu Công chúa.
Đi bên cạnh vị Công chúa này còn có thêm hai nam tử, ăn mặc theo kiểu hoàng tộc.
Không đợi Ngụy Ngọc Lâm giới thiệu thân phận của mọi người.
Một nam tử hơn hai mươi tuổi trong đó mở miệng trước: “Cung nghênh Tứ hoàng huynh trở về nhà.”
Ngụy Ngọc Lâm đứng hàng thứ tư, sở dĩ hắn còn có hai ca ca nhưng ca ca đã mất rồi.
Ngụy Ngọc Lâm rất khách khí: “Làm phiền Ngũ đệ Lục đệ rồi.”
Nói xong Ngụy Ngọc Lâm giới thiệu: “Công chúa, hai vị này chính là Ngũ đệ và Lục đệ của ta, nàng cứ gọi họ là Ngũ Vương gia và Lục Vương gia là được rồi.”
Hai huynh đệ Ngụy Trạch Sơn và Ngụy Trạch Giang, có chút không vui.
Chẳng lẽ hai huynh đệ bọn họ không xứng có tên sao?
Lúc này Vũ Nhu Công chúa đã đi tới phía trước, rưng rưng nước mắt nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Huynh trưởng, cuối cùng cũng về rồi”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Vũ Nhu, ngươi chịu khổ nhiều rồi.”
“Vị này chính là…” Vũ Nhu Công chúa nhìn về phía Tiêu Vũ đang vén rèm xe ngựa muốn xuống xe.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Vị này là Công chúa Tiêu Vũ của Đại Ninh.”
Tiêu Vũ cũng có phong hào, gọi là Thái Bình Công chúa.
Vị hoàng đế tiền nhiệm kia là muốn quốc thái dân an nên đã đặt cái tên này. Nhưng Tiêu Vũ sau khi biết không cho người khác gọi mình như vậy.
Nàng quá sùng bái Thái Bình Công chúa chân chính.
Thế cho nên nàng cảm thấy, mình căn bản không xứng dùng phong hào giống như vị Công chúa ấy.
Hơn nữa nàng thấy gọi nàng là Tiêu Vũ Công chúa cũng không có gì không tốt.
Dù sao nàng cũng không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt kia.
Vũ Nhu nhìn Tiêu Vũ, ấm áp nói: “Vũ Nhu bái kiến tẩu tẩu.”
Tiêu Vũ: “!”
Ai có thể nói cho nàng biết, Ngụy quốc Công chúa này đang gọi nàng là cái gì vậy?
Trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ.
Ngụy Ngọc Lâm ho nhẹ một tiếng vội vàng nói: “Đừng nói lung tung, ta và Công chúa vẫn chưa thực hiện hôn ước, bây giờ nàng vẫn chưa phải phu nhân của ta.”
Ngũ Vương gia kia nghe xong lời này, lập tức nói: “Ta đã sớm nghe nói qua, Đại Ninh Công chúa kia hối hôn không muốn gả cho ngươi, bây giờ ngươi mướn ở đâu ra diễn viên này vậy? Tứ ca à, chắc là không phải là cuộc sống của ngươi không tốt, xấu hổ không dám trở về Ngụy quốc một mình, nên mới thuê người diễn một vở kịch đấy chứ?”
Tiêu Vũ xuống xe ngựa, tạm thời còn không nói thêm gì.
Bởi vì lúc này Tiêu Vũ đang quan sát.
Hơn nữa còn định chọn một người may mắn đến nghênh đón mình đi làm khách…
Về phần những người may mắn này là ai? Tiêu Vũ còn chưa chọn xong.