.
Chương 669: Tổ Tông Lật Quan Tài
“Nhưng ngươi hãy xem thử mình đã làm những chuyện ngu xuẩn gì! Còn tiếp tục như vậy nữa, không mất bao lâu là Ngụy quốc sẽ bị chôn vùi trong tay của ngươi!”
Ngụy Đế bị răn dạy một trận như mưa trút nước.
Lúc này ông ấy quan sát người trước mắt, không nhịn được hỏi: “Phụ hoàng, bây giờ ngài đang ở nơi nào? Ngài thật sự thành tiên rồi sao?”
“Thiên cơ bất khả lộ.” Đi cùng với một câu nói như vậy, cái bóng từ ánh sáng trước mắt biến mất trong nháy mắt.
Tiêu Vũ cũng tiến vào không gian.
Lúc này Ngụy Đế cũng phát hiện có chút không đúng, ông ấy lập tức phái người nhìn xem trong từ đường này có những người khác hay không.
Đương nhiên là không tìm thấy Tiêu Vũ.
Bởi vì lúc này Tiêu Vũ đang hưởng thụ hoa quả do đám hầu ca cung kính dâng lên.
Đám khỉ rửa hoa quả sạch sẽ.
Từng đĩa từng đĩa được bưng lên.
Tiêu Vũ làm một cái ghế nằm đặt trên đồng cỏ, bên cạnh bãi cỏ còn trồng rất nhiều bách hợp sợi vàng.
Trong không gian gió nhẹ thổi qua.
Hoa bách hợp màu vàng theo gió đong đưa.
Tiêu Vũ như đặt mình vào trong biển hoa, lúc này có thể nói Tiêu Vũ đang trải qua cuộc sống như thần tiên.
Nàng vừa ăn hoa quả, vừa nhìn người ở bên ngoài.
Lúc này Ngụy Đế tìm quanh một lượt, đương nhiên không tìm được cái gì.
Ông ấy liên tục chần chờ, cuối cùng vẫn quỳ xuống trên bồ đoàn.
“Liệt tổ liệt tông phù hộ, phù hộ Ngụy quốc ta nhất định bình an vượt qua kiếp nạn lần này!”
“Người đâu, đi mời Ngụy Ngọc Lâm tới.” Ngụy Đế trầm giọng ra lệnh.
Ngụy Ngọc Lâm đã nghỉ ngơi rồi.
Đột nhiên bị cho gọi vào hoàng cung, hắn cũng không rõ ràng cho lắm.
Có điều hắn ta vẫn phải tới, cũng không thể không tới được...
Lúc Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy Ngụy Đế, Ngụy Đế đang vẻ mặt tối đen nhìn hắn chằm chằm. Ngụy Ngọc Lâm quan sát trong chốc lát, lúc này mới cân nhắc từ ngữ mà mở miệng: “Phụ hoàng, ngài nhìn nhi thần như vậy làm gì?”
Ngụy Đế lạnh giọng nói: “Ngươi cảm thấy thủ đoạn nham hiểm của mình có thể lừa gạt trẫm sao?”
Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm vô cùng nghi hoặc: “Thủ đoạn nham hiểm gì? Nhi thần không biết phụ hoàng đang nói chuyện gì.”
Vẻ mặt Ngụy Đế lạnh lẽo: “Mới vừa rồi là ngươi đang giả thần giả quỷ đúng không?”
Ngụy Ngọc Lâm lập tức nói: “Phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn ở trong phủ chưa từng ra ngoài, điều này công công vừa rồi đi tìm ta cũng có thể làm chứng.”
Ngụy Đế nhìn chòng chọc vào Ngụy Ngọc Lâm, dường như muốn nhìn thấy sơ hở trên mặt của Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ thấy cảnh tượng này chỉ muốn cười.
Tuy rằng Ngụy Đế này quyền lực lớn, nhưng còn người cũng rất ngây thơ.
Ông ấy hỏi như vậy, đây là Ngụy Ngọc Lâm không có làm, cho dù hắn thật sự làm, Ngụy Ngọc Lâm có thể thẳng thắn sao?
Ngụy Đế thấy Ngụy Ngọc Lâm quả thật là vẻ mặt mờ mịt thì hỏi: “Ngươi có biết vừa rồi ta gặp ai không?”
Ngụy Ngọc Lâm nghi hoặc hỏi: “Ai?”
“Ta nhìn thấy tổ phụ của ngươi.” Ngụy Đế tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm nghe ông ấy nói vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, dường như vô cùng hoảng sợ: “Phụ hoàng, tổ phụ đã băng hà nhiều năm rồi, sao ngài có thể nhìn thấy tổ phụ được! Không phải là dạo gần đây phụ hoàng ngài quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác rồi đấy chứ?”
Tiêu Vũ nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm như vậy.
Thì yên lặng nghĩ.
Diễn đi, cứ tiếp tục diễn đi!
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy Ngụy Đế nói như vậy, có lẽ cũng đã biết là nàng làm gì đó rồi.
Dù sao mình vừa mới đòi bức họa.
Nhưng dáng vẻ Ngụy Ngọc Lâm như vậy, làm ra vẻ phải nói là một người vô hại, không hề biết gì.
Tiêu Vũ cảm thấy, nếu là ở hiện đại, danh hiệu Ảnh đế cũng phải cho Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Đế lắc đầu nói: “Không phải là ảo giác.”
“Ngọc Lâm, ngươi nói xem, những năm qua ngươi làm con tin ở Đại Ninh đã học được những gì rồi?” Ngụy Đế hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm trầm mặc một chút rồi thấp giọng trả lời: “Cuộc sống làm con tin không dễ chịu, hơn nữa không có thời gian tập trung vào việc học.”
“Trẫm nghe nói lúc trước quan hệ của vị Tiêu Công chúa kia với ngươi cũng không tốt, còn có ý muốn hủy hôn với ngươi, sao bây giờ ngươi lại đưa người về?” Ngụy Đế hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Thật ra con người Công chúa không xấu, nàng là một nữ tử dịu dàng lương thiện.”
Dịu dàng lương thiện?
Tiêu Vũ cảm thấy nhất định là Ngụy Ngọc Lâm đang nói kháy.
Lương thiện sao? Nàng thừa nhận, cũng tự hào về việc này.
Nhưng dịu dàng à? Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Vũ phát hiện có người khen mình dịu dàng đấy.