.
Chương 670: Không Phải Ảo Giác
Nếu bây giờ còn có thể dùng điện thoại di động, nhất định Tiêu Vũ sẽ đăng lên vòng bạn bè, khoe rằng có người bị mù cảm thấy mình dịu dàng.
Ngụy Đế không nhắc lại chuyện tiên hoàng hiển linh kia nữa, tạm thời ông ấy không có ý hoài nghi Ngụy Ngọc Lâm, có điều thái độ của ông ấy đối với Ngụy Ngọc Lâm đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Đã nhiều năm như vậy, ta cho ngươi đi làm con tin, nhất định trong lòng ngươi có oán hận đúng không?” Ngụy Đế hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng nói: “Nhi thần không dám, có thể phân ưu cho phụ hoàng là bổn phận của nhi thần.”
“Hơn nữa... chẳng phải bây giờ ta cũng đã trở về Ngụy quốc rồi sao?” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Ngụy Đế tỏ vẻ hài lòng nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Không ngờ rằng trong nháy mắt ngươi đã lớn như vậy rồi.”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này của ông ấy thì trong lòng cười khinh ha ha.
Ngụy Đế này đúng là biết ngồi nói mát.
Cái gì gọi là nháy mắt Ngụy Ngọc Lâm đã lớn như vậy rồi?
Cho thấy lúc trước vốn dĩ Ngụy Đế không quan tâm tới tình huống của Ngụy Ngọc Lâm, cho đến hôm nay đứa nhi tử này mới chính thức tiến vào trong tầm mắt của ông ấy.
Sau khi Ngụy Đế và Ngụy Ngọc Lâm “chữa trị” tình cảm phụ tử một chút thì kêu Ngụy Ngọc Lâm trở về.
Tiêu Vũ không vội vàng trở về.
Nàng còn phải ở lại đây nghe chân tướng đấy.
Hơn nữa nàng ở trong không gian, bây giờ ở chỗ nào cũng trở nên không quan trọng.
Chỉ nghe Ngụy Đế mở miệng: “Đứa nhỏ này thoạt nhìn ngoài mặt thì ôn hòa, thế nhưng lại là một đứa âm thầm giấu sóng cả.”
“Vốn dĩ vị trí Thái tử này đã định cho Lão Nhị, nhưng bây giờ tình huống này... ta thật sự vẫn phải do dự một chút.” Ngụy Đế tiếp tục nói.
Người được gọi là Lão Nhị chính là con thứ hai của Ngụy Đế, là nhi tử của Hoàng hậu hiện tại.
Tiêu Vũ có thể cảm giác được, bởi vì Ngụy Ngọc Lâm đến, toàn bộ hoàng cung Ngụy quốc đều sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Ngụy Đế không ở lại nơi này lâu.
Ông ấy nói chuyện một lát rồi rời khỏi chỗ này trước.
Lúc này Tiêu Vũ mới rề rà rời khỏi nơi này.
Nhưng số lần dịch chuyển một đêm quá nhiều, không gian có một chút không ổn định, vì vậy Tiêu Vũ không dịch chuyển thẳng về phủ mà dịch chuyển tới chỗ hơi xa một chút.
Vào lúc Tiêu Vũ định trở về...
Ngụy Ngọc Lâm lững thững đi tới: “Đã là lúc cấm đi lại ban đêm rồi, sao nàng lại ở trên đường một mình?”
Ngụy quốc chấp hành cấm đi lại ban đêm vô cùng nghiêm.
Nếu bị người tuần tra phát hiện thì không thể thiếu việc bị bắt ngồi xổm trong nhà tù.
Tiêu Vũ nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm: “Chẳng phải ngươi cũng ở đây sao?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Vừa rồi ta vào cung.”
Tiêu Vũ nghĩ thầm trong bụng, đúng là trùng hợp thật, vừa rồi ta cũng vào cung.
Có điều Tiêu Vũ không nói ra.
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Nàng nói thật cho ta biết đi, chuyện xảy ra trong hoàng cung vừa rồi có phải là động tĩnh do nàng làm ra không?”
Tiêu Vũ tỏ vẻ thâm sâu khó lường: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Tiêu Vũ nói lời này chẳng khác gì chưa nói.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm vẫn biết đáp án: “Cuối cùng thì nàng đã dùng biện pháp gì kích động được phụ hoàng của ta? Lúc trước chưa bao giờ phụ hoàng ta nói chuyện với ta như vậy. Lần này tuy rằng ta từ Ninh quốc trở về, nhưng phụ hoàng cũng chưa từng thật sự coi ta như một người được đề cử cho ngôi vị Thái tử mà đối đãi.”
Ngụy Ngọc Lâm cũng không phải người ham mê quyền thế.
Nhưng hắn vừa nghĩ tới việc phụ hoàng cả một cơ hội công bằng cũng không chịu cho mình, tất nhiên sẽ có chút hoài nghi cuộc đời.
Nói thật, Ngụy Ngọc Lâm như vậy mà vẫn nuôi thành dáng vẻ trọc thế giai công tử chứ không phải nuôi thành nhân cách trả thù xã hội đã là tốt lắm rồi.
“Nhưng lần này phụ hoàng lại ngầm đồng ý cho ta tranh giành quân vị với những người khác.”
Nói xong, Ngụy Ngọc Lâm sợ Tiêu Vũ hiểu lầm, lập tức nói: “A Vũ, thật ra ta cũng không coi trọng vị trí Thái tử như vậy, nhưng...”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, không biết phải nói như thế nào.
Tự mình muốn tranh giành.
Tiêu Vũ nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm như vậy thì bảo: “Ngươi muốn làm Hoàng đế cũng không có gì không tốt mà! Không phải có một câu danh ngôn thế này à? Binh sĩ không muốn làm Tướng quân thì không phải một binh sĩ tốt, đạo lý tương tự như vậy, Hoàng tử không muốn làm Hoàng đế cũng không phải là một Hoàng tử tốt!”
Ngụy Ngọc Lâm không rõ danh ngôn mà Tiêu Vũ nói ở đâu ra.
Hắn hỏi: “Ngươi sẽ không cảm thấy con người của ta chỉ vì cái trước mắt chứ?”