.
Chương 687: Một Cái Lưới
Đám Nhị sư huynh tràn ra từ một hướng.
Về phần Tiêu Vũ, lúc này nàng cũng xuất hiện. Tiêu Vũ ngồi trên lưng của một con lợn rừng, loạng chà loạng choạng có vẻ hơi buồn cười.
Võ Vương đang dẫn thuộc hạ của mình bao vây chiến đấu với con bạch hổ kia.
Đột nhiên có một đám lợn rừng tràn ra.
Võ Vương cũng hơi kinh ngạc, vẻ mặt Bát Hoàng tử có chút bối rối: “Đại ca, không phải là trong sơn trại này còn có lợn rừng để bọn chúng sai khiến đấy chứ?”
Ai ngờ giọng nói của Tiêu Vũ truyền tới: “Tránh ra một chút tránh ra một chút!”
“Đó không phải là... Tiêu Công chúa sao?” Bát Hoàng tử trợn tròn mắt nhìn Tiêu Vũ.
Võ Vương cũng vô cùng giật mình.
Lúc này Tiêu Vũ đã tới gần con bạch hổ kia.
Võ Vương vô cùng hoảng sợ, hắn ta nhún người nhảy lên, giẫm phải vài con heo, thẳng tới trước mặt Tiêu Vũ nói một câu: “Đắc tội!”
Sau đó hắn ta định mang Tiêu Vũ rời khỏi nơi này.
Ai ngờ Ngụy Ngọc Lâm nhanh hơn một bước, lúc này hắn đã kéo Tiêu Vũ vào ngực mình, xoay người nhảy lên, mang theo Tiêu Vũ tới một chỗ đất trống bên cạnh.
Võ Vương thấy thế thì vội vàng đuổi theo.
Tiêu Vũ có chút bất ngờ nhìn Võ Vương: “Vừa rồi Võ Vương điện hạ muốn cứu ta sao?”
Ngụy Ngọc Lâm cứu mình thì không lạ, nhưng Võ Vương kia... vì sao chứ?
Võ Vương lập tức nói: “Ngươi là sứ giả Đại Ninh, là khách của Ngụy quốc bọn ta, ta không thể nhìn ngươi xảy ra chuyện.”
“Ngươi không sợ chết sao?” Tiêu Vũ cảm thấy có chút thú vị.
Võ Vương xùy một tiếng: “Đại trượng phu không sợ chết!”
Tiêu Vũ: “...” Thôi được.
Tên Võ Vương này hơi ngốc một chút, nhưng nếu hắn ta đã muốn cứu nàng, vậy thì nàng sẽ cứu Võ Vương một lần.
Bát Hoàng tử nghi ngờ hỏi: “Ở đâu ra nhiều lợn rừng như vậy?”
Võ Vương nói: “Nơi này rừng sâu núi thẳm, có lợn rừng cũng không có gì lạ.”
Nói thì nói thế không sai.
Nhưng lúc này Ngụy Ngọc Lâm đã nhìn về phía Tiêu Vũ. Ngụy Ngọc Lâm nhìn đám heo này... vậy mà thấy cực kỳ quen mắt.
Dù sao Ngụy Ngọc Lâm cũng là người từng đi thăm chuồng heo ở Ninh Nam.
Đám lợn rừng đâm đụng lung tung.
Lúc này đã bao vây con bạch hổ mắt dựng ngược kia.
Dường như bạch hổ cũng không ngờ rằng mình lại gặp phải khắc tinh đời mình ở chỗ này. Nếu khắc tinh này là cái gì khác thì cũng thôi, vậy mà lại là lợn rừng! Quả thật chính là sỉ nhục!
Nó đập móng vuốt về phía một con lợn.
Nhưng lợn rừng da dày, trên da còn có dầu vỏ cây mài từ trên cây xuống, một vuốt của bạch hổ vốn dĩ không làm thịt bị thương.
Còn khiến lợn rừng dùng răng nanh húc một chút.
Lúc này bạch hổ đã hoài nghi nhân sinh rồi.
Đây là heo sao?
Tốc độ này nhanh đến mức khiến nó cũng phải cam hạ bái phong!
Đám Nhị sư huynh vì thể hiện bản thân mà lúc này đã dồn hết sức lực đối phó với con bạch hổ kia.
Về phần đám sơn tặc cũng đã bị lợn rừng đuổi chạy khắp nơi.
Sắc mặt Kim Ô tái xanh: “Phế vật, một đám rác rưởi!”
Không bắt được người thì thôi, còn không đánh lại lợn rừng! Không phải phế vật thì là gì?
Sức chiến đấu của đám lợn rừng vẫn rất mạnh.
Đuổi mấy tên sơn tặc này chạy khắp nơi.
Võ Vương chuẩn bị nhân cơ hội này rút lui.
Bát Hoàng tử hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta cứ đi như thế sao? Mặc kệ mấy cô nương bị cưỡng ép hả?”
Võ Vương nói: “Ta còn không biết mấy cô nương đó bị nhốt ở đâu đây.”
Tiêu Vũ nói: “Ta biết!”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức dẫn đường cho mọi người.
Lúc này đám sơn tặc đã cầm đao đuổi theo chém lợn rừng.
Thế nhưng mấy Nhị sư huynh không hề sợ hãi chút nào.
Tiêu Vũ cảm thấy sức chiến đấu của đám lợn rừng bọn chúng vẫn có chút không đủ, vì vậy nàng lại âm thầm thả thêm một số Đại sư huynh ra.
Những con khỉ này... ban đầu ở Lâm sơn trại của Tiểu Lâm Tử đã trở thành một mối họa.
Ra ra vào vào ổ sơn tặc mà lông tóc không tổn hao gì.
Chưa kể bọn chúng còn từng “tu hành” trong không gian.
Đại sư huynh và Nhị sư huynh phối hợp với nhau, quậy toàn bộ sơn trại đến mức gà bay chó sủa.
Đám người Tiêu Vũ cũng đã tìm được chỗ giấu những cô nương kia.
Nhân mã của hai phe bảo vệ những cô nương này.
Lúc này đám Hoàng tử khác cũng ý thức được đây là một cơ hội cực tốt, nếu bọn họ còn không hành động thì có lẽ cái gì hời cũng bị Ngụy Ngọc Lâm và Võ Vương chiếm hết.
Vì vậy bọn họ nhao nhao ra ngoài giúp đỡ bắt sơn tặc.