.
Chương 689: Chúng Heo Xông Lên
“Bớt nói nhảm, ra tay đi!” Võ Vương lạnh giọng nói.
Mấy người áo đen kia giương cung bắn tên.
Trong đó người nhắm ngay Tiêu Vũ, còn chưa kịp giương cung đã bị một mũi tên bắn trúng. Hắn ta trốn một chút, không bị bắn trúng chỗ hiểm, nhưng mu bàn tay cũng đã bị mũi tên quẹt bị thương.
Thẩm Hàn Thu lưng đeo túi đựng tên xuất hiện cách đó không xa.
Đương nhiên hắn ta không thể nào để cho Công chúa mạo hiểm được.
Vì vậy hắn ta luôn đi theo Tiêu Vũ.
Nhắc tới bản lĩnh bắn tên, Thẩm Hàn Thu ở Đại Ninh chính là cao thủ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong lúc nhất thời, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Hộ vệ của các vị Hoàng tử chỉ muốn bảo vệ chủ tử của mình, về phần những người khác? Sống hay chết có liên quan gì tới bọn họ đâu?
Không chừng còn có người ước gì huynh đệ của mình chết ở đây luôn, như vậy sẽ bớt đi một người cạnh tranh ngôi vị Thái tử.
Tất nhiên Tiêu Vũ không muốn ở lại đây làm bia ngắm rồi.
Vì vậy nàng kêu lên: “La la la! Chúng heo xong lên đi!”
Tiêu Vũ ra lệnh một tiếng.
Đám heo và khỉ bắt đầu đấu đá lung tung.
Mấy vị Hoàng tử thấy Tiêu Vũ khống chế heo cũng sửng sốt một chút, nhưng lúc này không có ai do dự, bọn họ đều nhân cơ hội này phá vòng vây ra bên ngoài.
Tiêu Vũ đã lấy nỏ liên hoàn của bản thân ra.
Cái nỏ làm từ hợp kim titan này của Tiêu Vũ tất nhiên dùng tốt hơn cung tên cổ đại này nhiều.
Nhưng Tiêu Vũ không dùng mà ném thẳng cho Thẩm Hàn Thu: “Bắt lấy!”
Thẩm Hàn Thu là người thông minh, hắn ta chỉ nhìn một cái là biết thứ này của Tiêu Vũ dùng như thế nào rồi. Hơn nữa quả thật nỏ của Tiêu Vũ rất tốt, bên trên còn có ống nhắm, có tác dụng nhìn ban đêm!
Thẩm Hàn Thu vốn là cao thủ, lại được bảo bối này hỗ trợ.
Tất nhiên là lấy một địch ba.
Bảo vệ hai người Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm ở sau lưng.
Lúc này đám Hoàng tử khác đã trốn, vì vậy Tiêu Vũ cũng không sợ bại lộ nữa.
Có mũi tên bắn tới, Tiêu Vũ dứt khoát thu vào trong không gian luôn.
Nàng đã dùng luồng không khí trong không gian tạo thành một vòng bảo hộ mà mắt thường không thể nhìn thấy xung quanh ba người.
Những kẻ này vốn dĩ không thể khiến bọn họ bị thương được.
Người xông tới không đợi đến được trước mặt Tiêu Vũ đã bị nàng ném đồ từ trong không gian ra đập.
Cho dù là vỏ sầu riêng hay tảng đá, Tiêu Vũ nói ném là ném.
Nhưng đây cũng không phải thứ tồi tệ nhất.
Tồi tệ nhất là Tiêu Vũ vậy mà còn ném cái bô ra.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy cảnh tượng này thì khóe môi hơi giật giật, lại một lần nữa cảm thấy bất ngờ vì hành động của Tiêu Vũ.
Người áo đen cũng không ngờ rằng chỉ ba người này đã có thể khiến bọn họ đánh hồi lâu còn chưa xong, vì vậy tập trung hỏa lực xông về chỗ Tiêu Vũ.
Cùng lúc đó, Võ Vương vừa rồi đã rời khỏi vậy mà mạnh mẽ xông tới: “Ta mở đường cho các ngươi! Đi!”
Tiêu Vũ nhìn về phía Võ Vương, tên ngốc này... hình như thật sự không đáng ghét như vậy.
Lại có người muốn tới gần Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhìn thấy người tới thì dùng không gian đưa một ít thuốc bột tới gần mũi của người này.
Ngụy Ngọc Lâm vừa đưa tay, chuẩn bị bóp cổ người này để bảo vệ Tiêu Vũ thì người này đã mềm nhũn ngã xuống.
Thẩm Hàn Thu có chút bất ngờ: “Không ngờ rằng Ngụy Vương lại là cao thủ như thế.”
Ngụy Ngọc Lâm không biết Thẩm Hàn Thu đang thật lòng khen ngợi hay đang mỉa mai mình, lúc này hắn nói: “Ta còn chưa kịp làm gì đây.”
Tiêu Vũ thấy biện pháp này có tác dụng thì tiếp tục bắt đầu hành động.
Số thuốc này đều là do Ngọc Tần nghiên cứu ra được.
Thuốc độc trong thiên hạ có rất nhiều, nhưng muốn lặng yên không tiếng động hạ độc lại không phải chuyện dễ dàng. Có điều Tiêu Vũ có không gian, có thể thu và lấy đồ ra, đặc biệt là hiện tại nàng khống chế không gian càng lúc càng tuyệt diệu.
Như vậy, Tiêu Vũ cảm giác hiện tại mình đã có thể làm vua của độc dược rồi!
Tiêu Vũ làm theo y như vậy.
Không bao lâu sau đã hạ gục toàn bộ người của sơn trại.
Võ Vương kia khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn ta há hốc mồm, một hồi lâu mới phát ra một câu cảm thán: “Những người này... bị làm sao vậy?”
Tiêu Vũ nói: “Trúng độc.”
Võ Vương quan sát xung quanh: “Là ai hạ độc? Chúng ta còn có đồng bọn ở đây sao?”
Tiêu Vũ chỉ vào bản thân: “Ta.”