.
Chương 691: Huynh Đệ
Võ Vương cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng Tiêu Vũ đã đưa ra đáp án, hắn ta cũng phải tin.
Trên đường trở về, Võ Vương đưa tay vỗ vai Ngụy Ngọc Lâm: “Huynh trưởng cũng xin lỗi ngươi, lúc trước ta chỉ xem ngươi là một tên công tử bột, bây giờ nhìn lại, ngươi vẫn có một chút bản lĩnh.”
Dù sao trước khi Tiêu Vũ ra tay.
Ngụy Ngọc Lâm cũng đánh nhau với kẻ địch một chút.
Võ Vương đều thấy rõ.
Ngụy Ngọc Lâm lại cười nói: “Đa tạ huynh trưởng khen ngợi.”
“Ngươi yên tâm, lần này là công lao của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không giành với ngươi, ta khinh thường làm chuyện như vậy. Chờ sau khi hồi triều, ta sẽ báo cáo đầu đuôi sự việc với phụ hoàng.” Vẻ mặt Võ Vương ngay thẳng.
Tiêu Vũ nói: “Phần công lao kia của ta cũng ghi cho Ngụy Ngọc Lâm đi, ta tới để giúp đỡ Ngụy Ngọc Lâm.”
Không có Ngụy Ngọc Lâm thì vốn dĩ nàng sẽ không ra tay cứu Võ Vương.
Có lẽ còn quan sát nhiều hơn một chút đấy.
Hôm nay coi như đã mạo hiểm, nếu không dựa theo tác phong làm việc của Tiêu Vũ, có lẽ sẽ không bộc phát xung đột chính diện, đám sơn tặc này đã lặng yên không tiếng động lìa đời rồi.
Có điều... có thể khiến tên đại ngốc này thay đổi thái độ với mình, Tiêu Vũ cảm thấy coi như xứng đáng.
Hơn nữa có lời nói của tên đại ngốc, chắc hẳn càng có thể phóng đại công lao của Ngụy Ngọc Lâm.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lại cảm thấy hôm nay không uổng phí công sức.
Đưa tất cả mọi người ra khỏi Bàn Sơn động.
Đã đến nơi dựng trại đóng quân lúc trước.
Tiêu Nguyên Cảnh đã chờ tới sốt ruột.
“Cô cô! Cuối cùng mọi người cũng trở về rồi!” Tiêu Nguyên Cảnh mang vẻ mặt chờ đợi nói.
Cậu bé thật sự đã sốt ruột, sau khi đến cả sơn tặc cậu bé cũng không nhìn thấy, ở nơi này trông chừng đại bản doanh cho muỗi đốt.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Tiêu Nguyên Cảnh, Tiêu Vũ không nhịn được nở nụ cười: “Ngươi còn quá nhỏ, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm.”
“Ồ, Tô nương nương đâu?” Tiêu Nguyên Cảnh không nhịn được hỏi.
Tiêu Vũ trở nên lúng túng…
À!
Nàng quên mất Tô Lệ Nương rồi.
Tiêu Vũ lập tức nói: “Ta đi nhà xí!”
Mọi người: “...”
Không ai ngăn cản Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ tới một chỗ không có ai rồi dứt khoát tiến vào không gian.
Tô Lệ Nương vẫn còn ở trong bao bố, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Tiêu Vũ chuyển bao bố ra khỏi không gian.
Sau đó nàng thả Tô Lệ Nương ra.
Tiêu Vũ nhẹ nhàng vỗ mặt Tô Lệ Nương một cái, lúc này Tô Lệ Nương mới từ từ mở mắt.
Trong đôi mắt đẹp của Tô Lệ Nương tràn đầy vẻ mờ mịt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Chúng ta rời núi rồi, đã trở về.”
Tô Lệ Nương hỏi: “Sơn tặc thì sao?”
“Bắt hết rồi.” Tiêu Vũ cười trả lời.
Tô Lệ Nương không ngờ rằng sự việc lại đơn giản như vậy, nàng ấy cũng có chút tiếc nuối. Hình như sau khi nàng ấy hôn mê thì không hề biết gì về chuyện sau đó.
Tô Lệ Nương nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, nếu ta nhớ không lầm, là ngươi đánh ta bất tỉnh.”
Tiêu Vũ lập tức nói: “Không phải là ta thấy sắp đánh nhau, quá đẫm máu, ta sợ nương nương nhìn thấy để lại bóng ma trong lòng hay sao, cũng là vì tốt cho nương nương thôi.”
Tiêu Vũ thân là cao thủ thao túng tâm lý, đương nhiên lúc này nàng sẽ không thừa nhận mình vứt Tô Lệ Nương trong không gian là để cho tiện.
Đương nhiên, xuất phát điểm của nàng cũng thật sự là vì tốt cho Tô Lệ Nương.
Nếu không trong chiến đấu hỗn loạn.
Tiêu Vũ thật sự lo mình không bảo vệ được cho Tô Lệ Nương.
Nàng đã xem Tô Lệ Nương và Dung Phi trở thành người thân nhất của mình từ lâu.
Làm sao nàng nỡ nhìn Tô Lệ Nương xảy ra chuyện được chứ?
Tô Lệ Nương thấy Tiêu Vũ như vậy thì không khỏi nhớ tới phụ thân của Tiêu Vũ là Tiêu Vô Lương. Mỗi khi ông ấy gặp chuyện chột dạ hoặc không thể giải thích rõ, quả thật lời nói chẳng khác gì Tiêu Vũ. Đừng hỏi, hỏi chính là vì tốt cho nàng ấy, vì vậy mới không nói với nàng ấy.
Trong lòng Tô Lệ Nương thầm nghĩ, có lẽ đây chính là di truyền huyết mạch chăng?
Không nói tới những chuyện khác.
Chỉ nói dáng vẻ nữ nhân cặn bã kia của Công chúa đối với Ngụy Ngọc Lâm, thật sự chẳng khác một tí ti gì với người cha cặn bã kia của nàng.
Đúng thế.
Cho dù Tô Lệ Nương nhận được sự sủng ái của phụ hoàng Tiêu Vũ.
Nhưng trong mắt Tô Lệ Nương, ông ấy chính là một tên cặn bã!
Ít nhất đối với Dung Phi thì đủ cặn bã.
Tô Lệ Nương thức thời không tiếp tục hỏi nữa.