.
Chương 692: Đây Gọi Là Vịt Chết Còn Mạnh Miệng
Lúc nàng ấy đi theo sau Tiêu Vũ trở về. Mới trở lại doanh địa, Tiêu Vũ đã nhìn thấy Võ Vương và Bát Hoàng tử đều đang ở trong doanh địa của mình.
Lúc này Bát Hoàng tử đang dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi kia nhìn Đặc Năng Lạp.
Đặc Năng Lạp bị Bát Hoàng tử kia nhìn thì vô cùng kiêu ngạo. Lẽ ra lúc này đáng lẽ Đặc Năng Lạp đã nghỉ ngơi rồi, nhưng Đặc Năng Lạp vẫn đứng thẳng tắp, ngước đầu ngựa, thể hiện rõ tư thế oai hùng của mình.
Võ Vương thì đang ngồi cùng một chỗ với Ngụy Ngọc Lâm.
Tuy là giữa hè nhưng trong núi lạnh.
Hai người ngồi bên cạnh đống lửa.
Võ Vương ngồi ở đó giống như một ngọn núi nhỏ, lúc này hắn ta mở miệng nói: “Tứ đệ, hôm nay ngươi chịu ra tay cứu ta, sau này nhất định ca ca ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi có gì cần cứ việc nói với ca ca!”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ: “May mà có Công chúa, nếu không có Công chúa, chúng ta cũng không dễ dàng toàn thân trở ra như vậy.”
Võ Vương khẽ gật đầu: “Thật không ngờ rằng tiểu nương tử này lại lợi hại như vậy.”
“Thật ra dạo gần đây ta cũng đã nghe một vài lời đồn về Tiêu Công chúa. Lúc trước ta chỉ cho rằng người Đại Ninh kia khoác lác, bây giờ nghĩ kỹ lại, quả nhiên lời đồn không sai, nàng chính là nữ chiến thần của Đại Ninh!”
Lúc Tiêu Vũ tới chợt nghe Võ Vương nói mình là nữ chiến thần.
Nàng không nhịn được hỏi: “Nữ chiến thần?”
Võ Vương dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tiêu Vũ, gật đầu nói: “Nghe nói ngươi ở Đại Ninh đánh bại bốn mươi vạn quân địch, dẫn Tiêu thị giành lại non sông, chuyện này có phải thật không?”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, sự việc đúng là như vậy.
Nhưng mình không ra tay, cũng không có đánh nhau mà!
Tô Lệ Nương nghe thấy lời này thì không nhịn được tiếp lời: “Tất nhiên rồi, Công chúa của bọn ta chính là Thống soái ba quân!”
Võ Vương đưa mắt nhìn Tô Lệ Nương, có chút ngây người: “Tô... Tô cô nương thật sự là nương nương của Đại Ninh sao?”
Tô Lệ Nương nghe thấy lời này không nhịn được hỏi: “Sao? Không giống hả?”
Dung mạo của nàng ấy như vậy, chẳng lẽ còn không xứng làm nương nương sao?
Nếu Võ Vương đã biết thân phận của nàng ấy thì Tô Lệ Nương cũng không định giấu giếm nữa.
Võ Vương tiếp tục nói: “Tô nương nương có thân phận cao quý, còn có thể liều mình xâm nhập đại doanh sơn tặc vì những cô nương bình thường này, khiến người ta bội phục.”
Tô Lệ Nương thầm nghĩ trong lòng, thật ra nàng ấy cũng không cao thượng như vậy, chỉ là cảm thấy Tiêu Vũ có bản lĩnh lớn, không có việc gì nên muốn đi theo xem náo nhiệt mà thôi.
Không ngờ rằng không thấy được náo nhiệt gì, bị Tiêu Vũ bỏ trong bao bố mang về.
Nghĩ vậy, Tô Lệ Nương còn có chút ảo não.
Tiêu Vũ quan sát Võ Vương, lúc này đã có nhận thức về Võ Vương. Tên này... quả thật không phải người xấu xa gì, hơn nữa đối xử với mọi người còn cực kỳ chân thành.
Nếu đã vậy, Tiêu Vũ hoàn toàn tha thứ cho những lời châm biếm mình lúc trước của người này.
Nhìn thấy Võ Vương ở chỗ Ngụy Ngọc Lâm như vậy, tâm trạng của mấy vị Vương gia và Hoàng tử khác đều rất phức tạp.
Nhất là Phúc Vương kia, lúc này hắn ta không khỏi lẩm bẩm: “Quả nhiên là đầu óc Đại ca có bệnh rồi, vậy mà lại chủ động đến gần bọn họ như vậy!”
Xương Vương sáp lại gần nói một câu: “Ta nói này, như Đại ca gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, Đại ca nhận ra Ngụy Ngọc Lâm trông không đơn giản như hắn ta tưởng nên lúc này mới chủ động kết thân với hắn.”
Phúc Vương không đồng ý lắm: “Sao Ngụy Ngọc Lâm lại không đơn giản?”
Xương Vương dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc nhìn Phúc Vương.
Cái tên này mới là ngốc thật đấy!
Ngụy Ngọc Lâm kia đã tóm cổ toàn bộ bọn sơn phỉ trong Bàn Sơn động, Phúc Vương vẫn dám coi thường Ngụy Ngọc Lâm!
Bản thân hắn ta trước đây cũng bị Ngụy Ngọc Lâm lừa bịp, nhưng không ngờ tên này khi làm con tin ở Đại Ninh cũng không nhàn rỗi, ngược lại còn có được không ít bản lĩnh.
Xương Vương cũng không biết rằng là chính Tiêu Vũ đã dùng thủ đoạn mới có thể bắt được đám sơn phỉ ở Bàn Sơn động.
Hắn ta chỉ cho rằng Ngụy Ngọc Lâm có nước cờ nào đó đang che giấu.
Thật ra Phúc Vương cũng biết rằng lần này Ngụy Ngọc Lâm đã chiếm thế thượng phong, nhưng Phúc Vương lại cứ không chịu đối mặt với hiện thực, không thể nhìn thấy sự thành công của người khác và sự thất bại của chính mình.
Đây gọi là vịt chết còn mạnh miệng.