Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 693 - Chương 693: Xem Ra Không Có Tố Chất Gì

. Chương 693: Xem Ra Không Có Tố Chất Gì
Tiêu Vũ cũng đã mệt mỏi một thời gian dài rồi, cũng không nghe Võ Vương kéo cổ họng nói chuyện vừa rồi nên mở miệng nói: “Ta đi nhà xí.”

Võ Vương không biết đi nhà xí đối với Tiêu Vũ có ý nghĩa như thế nào.

Hắn ta chỉ ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Vũ.

Có phải tất cả nữ tử ở Đại Ninh đều thoáng như vậy không?

Chuyện ra ngoài đi nhà xí như vậy mà còn phải cố ý thông báo cho mọi người một tiếng sao?

Tiêu Vũ tìm được một bụi cỏ bí mật, tiến vào không gian luôn.

Những người đi theo nàng cũng biết, khi nàng đi nhà xí thì tuyệt đối không thể hối thúc nàng được, vậy nên nàng đã nằm trên ghế sofa chợp mắt nửa canh giờ trước.

Đợi đến lúc tỉnh lại, Tiêu Vũ đã tràn đầy sức sống.

Bởi vì vậy, Tiêu Vũ suy nghĩ một cái đã đưa mình về tới Bàn Sơn động.

Tiêu Vũ đã từng tới nơi này một lần, cho nên định vị vô cùng chính xác.

Vì vậy... Tiêu Vũ xuất hiện ngay phía trên sơn trại, sau khi quan sát một lúc, nàng mới phát hiện nơi này quả thực không có ai cả.

Tiêu Vũ bắt đầu hình thức mua hàng không cần dùng tiền.

Vốn dĩ Tiêu Vũ muốn tháo dỡ sơn trại này ra thành nhiều phần rồi mang đi.

Nhưng mà bây giờ nhìn những gian nhà đá này, suy nghĩ của Tiêu Vũ đã thay đổi, nàng dùng suy nghĩ đem tất cả những gian nhà đá này đưa vào không gian theo hình dáng ban đầu.

Đặt nó trong không gian, dưới chân ngọn núi cao đó.

Những con khỉ như Hầu Tiểu Thánh bây giờ đã ngày càng thông minh hơn.

Ngôi nhà đá này để dùng làm nơi ở cho lũ khỉ, cũng xem như là tận dụng đúng tác dụng.

Ngoài ra, Tiêu Vũ còn lấy đi rất nhiều đá.

Sau khi Tiêu Vũ thu dọn đồ đạc xong, à không, là nàng đi nhà xí về.

Ít nhất khi trở về, nàng phải nói với mọi người rằng nàng đã đi nhà xí rồi, cũng không thể nói rằng nàng nhân cơ hội này chợp mắt một lát rồi lại đi dọn sạch đồ đạc của bọn sơn phỉ trong Bàn Sơn động đúng không?

Tiêu Vũ ngâm nga một giai điệu.

Lúc dạo chơi về nàng mới phát hiện… khu đóng quân đã trống rỗng.

Tiêu Vũ có chút kinh ngạc.

Mọi người đâu rồi?

Có phải là nàng đi sai hướng không?

Không thể nào?

Nàng có thể tự phân biệt được phương hướng rõ ràng.

Hơn nữa... Tiêu Vũ nhanh chóng chú ý tới trên mặt đất có mấy đống lửa vẫn còn chưa cháy hết.

Cho nên đây đúng là nơi vừa rồi mọi người đã dựng trại tạm thời.

Vậy... còn cả nhà đâu rồi?

Dù gì thì bọn họ cũng sẽ không bỏ lại mình một mình mà đi đâu đúng không? Cho dù muốn rời đi thì cũng sẽ cử người đợi ở đây... trừ khi... có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Vũ đã tìm được một mũi tên gãy ở đây.

Sắc mặt của Tiêu Vũ lập tức thay đổi.

Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra, hay nói cách khác là mọi người không tự nguyện rời đi nên lúc đi mới không để lại tin tức cho mình đang “đi nhà xí”.

Nàng ngủ không lâu, tính ra thì chỉ mới có một canh giờ thôi.

Trong vòng một canh giờ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến Tô Lệ Nương và Tiêu Nguyên Cảnh đã biến mất dưới mí mắt mình, Tiêu Vũ cảm thấy vô cùng hối hận.

Nàng không nên tham lam!

Nếu không phải nàng vội vàng thu thập những thứ đó, nhất định sẽ để mắt tới người của mình!

Nhưng bây giờ có nói những thứ này cũng vô dụng, không có thi thể, cũng không có vết máu, có lẽ là không có đánh nhau kịch liệt.

Như vậy... cho dù là người bị đưa đi thì cũng là bị áp giải đi.

Việc nàng phải làm bây giờ là nhanh chóng tìm ra tung tích của mọi người, hơn nữa phải cứu tất cả ra.

Tiêu Vũ cẩn thận quan sát dấu vết, không lâu sau, nàng lại tìm thấy một mũi tên gãy khác.

Lúc này Tiêu Vũ chợt nhận ra mũi tên gãy không phải do kẻ địch để lại, mà có lẽ là dấu vết do chính người của mình để lại.

Trên người Thẩm Hàn Thu mang theo rất nhiều mũi tên.

Đây hẳn là ý tưởng của Thẩm Hàn Thu!

Nghĩ tới đây, Tiêu Vũ lập tức yên tâm.

Tiêu Vũ đi theo hướng này truy tìm suốt chặng đường.

Nàng sử dụng dịch chuyển không gian, dịch chuyển đến một khoảng cách nhất định, tiếp tục tìm kiếm dấu vết, điều này rút ngắn đáng kể thời gian lãng phí trên đường.

Khi Tiêu Vũ đi theo hướng mũi tên đến cổng thành Hoài An quận, nàng có chút bối rối.

Vào thành?

Chuyện này không hợp lí!

Người bị bắt ép đi sao lại vào thành được! Một đoàn người lớn như vậy đi thẳng vào thành, chẳng lẽ Thái thú là người chết rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment