.
Chương 697: Sau Này Ta Nhất Định Sẽ Hậu Tạ Ngươi
Bởi vì mỗi lần Võ Vương gọi bọn họ là đệ đệ, bọn họ đều có thể cảm nhận được sự khinh thường tột cùng.
Việc Võ Vương và Bát Hoàng tử thân thiết với nhau cũng không phải là không có đạo lý, cả hai đều là loại tuyển thủ hếch lỗ mũi kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Xương Vương nhìn Tiêu Vũ, giọng điệu tràn đầy cung kính: “Đa tạ Công chúa cứu mạng.”
“Ngươi không cần phải cảm ơn ta, cứ cảm ơn Ngụy Ngọc Lâm đi. Ta đã làm tất cả những điều này vì Ngụy Ngọc Lâm.” Tiêu Vũ không chút khách sáo nói.
Nàng biết rằng Xương Vương muốn kết thân với nàng vì hắn ta cảm thấy nàng có giá trị lợi dụng.
Nhưng Tiêu Vũ lại coi thường loại hành vi này.
Bởi vì lúc mình không có giá trị, Xương Vương xem thường Ngụy Ngọc Lâm, cũng xem thường bản thân nàng, bây giờ tốt hơn thì lại muốn vượt qua đệ đệ của mình để kết thân với nàng.
Mặc dù giữa nàng và Ngụy Ngọc Lâm không có tình yêu nam nữ, chỉ là bằng hữu tốt với nhau, nhưng Tiêu Vũ không thể nhìn nổi kiểu người cạy đi bằng hữu của huynh đệ mình.
Xương Vương không ngờ Tiêu Vũ lại ăn nói không chút khách sáo nào như vậy.
Nhưng hắn ta vẫn kiềm chế được cảm xúc của mình, nói: “Ta và Tứ đệ là huynh đệ, là người một nhà, giữa huynh đệ với nhau… không có cách nào nói lời cảm ơn được, nhưng ta vẫn sẽ luôn ghi nhớ ơn của hắn.”
Tiêu Vũ chỉ cười không nói gì.
Xương Vương này là một người biết diễn trò, cũng rất biết nói những lời xã giao.
Lúc này Thiện Vương cũng ho nhẹ một tiếng: “Nhưng không biết làm thế nào Công chúa lại phát hiện được đường hầm này?”
Hắc Phong nghe xong, trong lòng thầm nghĩ, nhất định là Công chúa của ta không phát hiện ra đường hầm này mà là là tự mình đào ra! Hắn ta tin Công chúa có năng lực này!
Nhưng Công chúa không muốn nói ra.
Hắc Phong không chủ động nói mà chuyển chủ đề: “Làm sao phát hiện ra không quan trọng, quan trọng là các ngươi không cảm thấy mặt mình đau sao?”
Tiêu Vũ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nàng cứ cảm thấy trong lời nói của Hắc Phong có hàm ý khác nào đó, hình như đang mỉa mai gì đó.
Tiêu Nguyên Cảnh lập tức nói: “Chắc là người còn chưa biết, lúc người chưa tới, bọn họ còn tưởng rằng người chạy trốn rồi, sẽ không tới cứu bọn ta.”
Tiêu Vũ: “… “
Này.
Quá đáng đó!
Tiêu Vũ hừ nhẹ một tiếng, sớm biết những người này nói xấu sau lưng mình như vậy, nàng nhất định sẽ không cứu bọn họ.
Hắc Phong bổ sung: “Đặc biệt là Phúc Vương, hắn ta còn nói nếu phải dựa vào người cứu hắn ta ra thì hắn ta sẽ trồng cây chuối đi ngoài.”
Tiêu Vũ liếc nhìn Phúc Vương, tưởng tượng ra khung cảnh hắn ta trồng cây chuối đi ngoài, lập tức cảm thấy trong đầu mình bẩn thỉu! Quá buồn nôn!
Phúc Vương cảm nhận được ánh mắt Tiêu Vũ, cũng cảm giác được hình ảnh trong lòng Tiêu Vũ, hắn ta đỏ mặt nói: “Công chúa đã cứu ta, sau này ta nhất định sẽ hậu tạ ngươi!”
Tiêu Vũ chắc chắn Phúc Vương sẽ nuốt lời.
Tiêu Vũ cũng không thật sự ép Phúc Vương phải đi ngoài, nếu Phúc Vương không buồn nôn thì nàng vẫn buồn nôn đấy.
Nếu thật sự nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chẳng phải là bị ô nhiễm tinh thần hoàn toàn sao?
Nhưng mà… cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Thế là Tiêu Vũ nói: “Nếu ta nhớ không lầm, trước đây Phúc Vương đã từng mỉa mai ta rất nhiều lần.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ nhìn về phía những Vương gia khác.
Võ Vương lập tức nói: “Ta đã xin lỗi từ lâu rồi.”
Vẻ mặt mấy người khác đều rất lúng túng.
Bọn họ cũng không muốn cúi đầu trước Tiêu Vũ, nhưng bây giờ ai bảo Tiêu Vũ lại là ân nhân cứu mạng của bọn họ chứ?
Cuối cùng, Phúc Vương nói: “Nể tình Công chúa đã cứu mạng bọn ta, trong thời gian ngắn Ngụy quốc sẽ không khai chiến với Đại Ninh quốc, kính xin Công chúa yên tâm.”
Tiêu Vũ khẽ xùy một tiếng.
Đúng là tự cao tự đại!
Cứ làm như không khai chiến là vì tốt cho nàng vậy.
Thực tế... nếu đánh nhau thật thì... Ngụy quốc này cũng chưa hẳn, à không, nhất định không phải là đối thủ.
Tuy nhiên, Tiêu Vũ vẫn quyết định làm việc khiêm tốn, nàng vẫn không biết thái độ của hoàng huynh đối với Ngụy quốc như thế nào, nàng cũng không tiện nói toạc ra được.
Tiêu Vũ không phải phần tử hiếu chiến, Tiêu Vũ thích hòa bình.
Nếu vấn đề có thể được giải quyết một cách hòa bình thì điều đó đương nhiên là tốt.
Suy cho cùng, nền giáo dục mà Tiêu Vũ nhận được ở kiếp trước đều là yêu chuộng hòa bình... Nếu đánh nhau thật thì bách tính bình thường mới là người đáng thương nhất.
Tất nhiên, nếu mọi chuyện thực sự đến mức không còn đường nào khác thì Tiêu Vũ cũng sẽ chiến đấu vì quốc gia của mình.