.
Chương 698: Kẻ Chủ Mưu Phía Sau Là Ai?
Tuyệt đối sẽ không bao giờ trơ mắt đứng nhìn ngoại bang xâm chiếm quốc gia của mình!
Còn về Phúc Vương hiện tại, hắn ta muốn tự cao tự đại bao nhiêu tùy thích, thà có một kẻ thù tự đại còn hơn có một kẻ thù biết che giấu năng lực và chờ đợi thời cơ.
Lúc này mọi người đối mặt với Tiêu Vũ đều đã mất hết kiêu ngạo, đều đang chờ nghe lời Tiêu Vũ nói.
Tiêu Vũ nói: “Tại sao Thái thú của Hoài An quận lại bắt các ngươi?”
Võ Vương lúng túng nói: “Trước đây bọn ta suy đoán có lẽ Thái thú Hoài An quận là người Đại Ninh... Nhưng bây giờ Công chúa đã ở đây, chắc chắn Thái thú Hoài An quận không phải người Đại Ninh...”
Khóe môi Tiêu Vũ giật giật.
Trí tưởng tượng của những người này khá phong phú đấy.
Nhưng cũng khó trách bọn họ lại nghĩ như vậy.
Người có thể giăng một lưới bắt hết Hoàng tử Ngụy quốc, quả là không nhiều lắm.
Nhưng... những người này không biết thân phận của Tiêu Nguyên Cảnh, nếu biết thì bọn họ cũng sẽ không nghĩ như vậy, ai lại muốn đưa Tiểu Hoàng tôn của mình vào đại lao chứ?
Xương Vương ho nhẹ một tiếng.
Nhắc nhở Võ Vương đừng có cái gì cũng nói ra như vậy.
Nhưng tên ngốc Võ Vương này lại bắt đầu mở máy hát ra, còn nói rất nhiều: “Công chúa, theo ngươi nghĩ thì tên Thái thú Hoài An quận này có mục đích gì?”
Tiêu Vũ: “…”
Nàng rất muốn hỏi Võ Vương, đây là Ngụy quốc, mà tên Thái thú này lại là Thái thú của Ngụy quốc, sao nàng biết cái tên đó có ý đồ gì được?
Trái lại là Ngụy Ngọc Lâm trầm ngâm một lát rồi nói: “Các ngươi có biết là ai đã bày kế cho phụ hoàng, để chúng ta đến đây diệt phỉ không?”
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Trong mắt nàng đầy khen ngợi.
Ngụy Ngọc Lâm có thể hỏi ra câu này chứng tỏ Ngụy Ngọc Lâm là một người thông minh... Chưa kể, trong số các Hoàng tử của Ngụy quốc, Ngụy Ngọc Lâm mới là người có thực lực nhất.
Võ Vương sững sờ. Xương Vương lại có nhiều tâm nhãn, nhưng mà nhiều tâm nhãn đến mức khiến người ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra thì cũng chẳng được tính mà người thông minh hàng đầu gì.
Về phần Thiện Vương, hắn ta lại hơi bất tài và háo sắc. Phúc Vương thích làm việc lớn hám công to. Thất Hoàng tử là cái đuôi đi theo Xương Vương. Bát Hoàng tử lại là một con khổng tước kiêu ngạo.
Chỉ có Ngụy Ngọc Lâm này trông có vẻ như là một con ma ốm, nhưng thực ra hắn chỉ giả vờ, công phu cao thâm.
Điểm này trước đây Tiêu Vũ đã từng chứng kiến, dù sao lúc nàng mới xuyên qua cũng đã từng giao đấu với hắn trong hoàng cung.
Còn về tâm tư, nhất định hắn phải có tâm tư thâm sâu, nếu tâm tư không sâu thì làm sao có thể tổ chức được một nơi như Ám Ảnh lâu?
Còn cả thương hội kia nữa.
Toàn bộ thế lực đều được tự hắn nuôi dưỡng ở Đại Ninh.
Bát Hoàng tử nãy giờ vẫn luôn im lặng không nhịn được nói: “Nhắc tới chuyện này thì ta biết đấy, là Doãn hoàng thúc đưa ra chủ ý.”
Doãn hoàng thúc này là đệ đệ ruột của của Ngụy Đế, ông ta khoảng hơn ba mươi tuổi, tên là Ngụy Doãn.
Ngụy đế rất tin tưởng Ngụy Doãn.
“Tứ ca, không phải ý của ngươi muốn nói là hoàng thúc hại chúng ta chứ?” Bát Hoàng tử hỏi.
Võ Vương lập tức nói: “Không thể có chuyện này được, trước giờ hoàng thúc đối xử đối xử với những tiểu bối chúng ta cũng đâu tệ.”
Xương Vương nheo mắt nói: “Ngươi vừa nói vậy... ta cảm thấy Ngọc Lâm nói có lý.”
Ngụy Ngọc Lâm lập tức nói: “Ta không nói gì, ta chỉ hỏi thôi.”
Nếu sau này những lời ấy truyền đến tai Doãn Vương, hắn sẽ trở thành người thế nào?
Xương Vương cũng tỉnh táo lại, lập tức nói: “Hôm nay mặc kệ chúng ta có nói gì thì toàn bộ cũng không được lan truyền ra ngoài, nếu không thì…”
Võ Vương tiếp lời: “Không thì ta sẽ băm hắn!”
“Các ngươi nghĩ đi, nếu chúng ta chết ở đây, những đệ đệ còn lại tuổi còn quá nhỏ, nếu phụ hoàng muốn truyền ngôi thì chắc chắn sẽ không truyền lại cho bọn họ… Ngôi vị này…” Phúc Vương đột nhiên thông minh ra một chút, tiếp tục phân tích.
Tiêu Vũ ở bên cạnh lắng nghe.
Cảm thấy khá thú vị.
Màn cửu tử đoạt đích này lại biến thành một nồi hỗn độn bị người ta quấy lên.
Chậc, màn kịch này đúng là càng ngày càng hay.
Nàng không quan tâm những người này đấu với nhau như thế nào, mục đích của nàng là bảo vệ Ngụy Ngọc Lâm và có được một chỗ cắm dùi trong vòng xoáy này, nếu có thể đoạt được ngai vàng thì càng tốt.
Nhà đầu tư lớn của mình trở thành Hoàng đế Ngụy quốc.
Khi đó Đại Ninh và Ngụy quốc sẽ không còn trở thành kẻ thù, cũng không cần đánh nhau nữa.