Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699: Về Kinh

. Chương 699: Về Kinh
Đây là chuyện tốt tạo phúc cho bách tích hai bên!

“Đây chỉ là suy đoán thôi, không có chứng cứ thì chúng ta không thể suy đoán bậy bạ được.” Ngụy Ngọc Lâm nhắc nhở.

Thiện Vương sâu kín nói: “Lần trước ta và Phúc Vương cùng uống rượu của hoàng thúc thì bọn ta đã đánh rắm cả ngày… Chẳng lẽ đây cũng là thủ đoạn của hoàng thúc sao?”

Tiêu Vũ lập tức mím môi.

Đúng thật là, bây giờ tìm được kẻ địch thì cứt đái gì cũng đập lên người kẻ đó.

Tiêu Vũ nói: “Các ngươi muốn biết rốt cuộc là ai hại các ngươi thì đi xem sẽ biết ngay!”

“Các ngươi trốn thoát rồi, tên Thái thú kia nhất định sẽ hoảng loạn. Trong cơn hoảng loạn, nhất định sẽ liên lạc với người sai khiến mình. Đến lúc đó chẳng phải các ngươi sẽ biết sao?” Tiêu Vũ hỏi.

“Nhưng... nhiều người như vậy cùng đi xem nhất định sẽ không thích hợp.” Tiêu Vũ nói.

“Đại ca đi đi, võ công của Đại ca cao cường!” Phúc Vương lập tức nói.

Hắn ta chỉ là một kẻ giá áo túi cơm, đương nhiên lúc này hắn ta không muốn trở thành con chim đầu đàn.

Khó khăn lắm mới trốn thoát được, còn suýt chút nữa phải trồng cây chuối đi ngoài, hắn ta không muốn bị bắt lại nữa.

Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ta cũng đi.”

“Công chúa, chúng ta cứ ở lại đây mãi vậy sao? Kẻ địch có men theo đường hầm đuổi theo không?” Phúc Vương lại hỏi.

Tiêu Vũ nói: “Nếu cảm thấy không an toàn, ngươi có thể rời đi trước.”

Phúc Vương lập tức im lặng.

Nếu Tiêu Vũ sẽ không rời đi, có nghĩa là nơi này vẫn an toàn.

Để hắn ta tự đi ra ngoài mạo hiểm à, không có cửa đâu!

Võ Vương và Ngụy Ngọc Lâm đã rời đi, còn Tiêu Vũ thì kéo Tô Lệ Nương và Tiêu Nguyên Cảnh vào nhà, Thẩm Hàn Thu cũng theo sát phía sau.

Vào trong phòng, Tô Lệ Nương đại khái đã biết Tiêu Vũ muốn nói gì, nói ngay: “Công chúa không cần phải lo lắng, là ta đã ra lệnh ngăn cản Thẩm Hàn Thu phản kháng, những người này đang nhắm vào Hoàng tử Ngụy quốc, chưa chắc sẽ làm gì bọn ta.”

Tiêu Vũ gật đầu nhẹ.

Sau đó Tô Lệ Nương hỏi: “Công chúa, trước đây ta từng nghe tiên hoàng nhắc đến Doãn Vương. Doãn Vương này vẫn luôn muốn gây chiến với Đại Ninh của chúng ta. Nếu Doãn Vương thật sự khống chế được Ngụy quốc thì sẽ rất bất lợi cho Đại Ninh chúng ta.”

Đại Ninh không sợ chiến tranh.

Đánh cũng không thua.

Nhưng nhìn từ một góc độ khác, nếu thật sự bùng nổ chiến tranh thì sẽ chẳng có người thắng.

Tiêu Vũ hiểu được sự lo lắng của Tô Lệ Nương, vì vậy nàng nói: “Có ta ở đây, Doãn Vương kia chẳng làm được trò trống gì đâu.”

Dựa theo lời Tô Lệ Nương nói, cho dù không có Ngụy Ngọc Lâm, nàng cũng không thể để Doãn Vương đạt được ý nguyện.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những chuyện này đều là do Doãn Vương gây ra.

Tô Lệ Nương nói thêm: “Các Hoàng tử và Vương gia của Ngụy quốc đều có cá tính riêng. Công chúa nên cẩn thận đề phòng hơn khi tiếp xúc với những người này.”

Lúc này thoạt nhìn bọn họ như là đồng minh, nhưng dù gì thì cũng là người của hai nước, ai biết khi nào sẽ bị đâm sau lưng?

Tiêu Vũ cũng biết Tô Lệ Nương là vì tốt cho mình.

Vì thế nàng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ cảnh giác.”

Tô Lệ Nương hài lòng khẽ gật đầu, sau đó nói: “Sau khi trở về Ngụy đô, ta sẽ viết một bức thư kể lại mọi chuyện đã xảy ra ở đây cho Dung Phi. Đầu óc nàng ấy nhanh nhạy, nghĩ được nhiều chuyện hơn ta.”

Tiêu Vũ cười nói: “Không phải là Tô nương nương nhớ Dung Phi nương nương chứ?”

Tô Lệ Nương hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói có chút khinh thường: “Sao ta lại nhớ Giang Cẩm Dung?”

“Ta chỉ thấy tính cách nàng ấy bảo thủ, không có bằng hữu gì, chỉ thương hại nàng ấy mà thôi!” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.

Vừa nói xong, Tô Lệ Nương đã bắt đầu nghĩ đến việc mua cho Dung Phi một số đặc sản chỉ có ở Ngụy quốc mà Đại Ninh không có rồi tiện thể mang về.

Tiêu Vũ biết Tô Lệ Nương là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hũ.

Vị nương nương phách lối này ngay thời điểm được sủng ái nhất dù có ngang ngược càn rỡ nhưng chưa bao giờ gây tổn thương đến mạng người, càng không lạm dụng hoàng quyền để trục lợi cho bản thân là có thể thấy nàng ấy là loại người thế nào.

Khi ba người bước ra khỏi nhà.

Xương Vương tiếp tục đi tới lôi kéo làm quen: “Tiêu Công chúa, Tô nương nương, lúc trước ta đã đắc tội nhiều, xin hai người đừng để trong lòng.”

Tô Lệ Nương lập tức nói: “Đây là chuyện đương nhiên, hơn nữa... bọn ta không cảm thấy ngươi đắc tội với bọn ta, cũng chỉ là mấy lời nói bông đùa thôi, chẳng ai coi là thật đâu.”
Bình Luận (0)
Comment