.
Chương 702: Ta Đi Nhà Xí! Lát Gặp Lại!
Trước tiên nàng cần phải xác định người của mình an toàn rồi mới hành động tiếp được.
Khi mọi người đều vào lãnh thổ của quận kế tiếp, Tiêu Vũ lập tức đi nhà xí.
Trước khi đi Tiêu Vũ còn tiêu sái nói với người của mình: “Ta đi nhà xí! Lát gặp lại!”
Lúc này Bát Hoàng tử đang chơi cùng với Tiêu Nguyên Cảnh.
Tuổi Tiêu Nguyên Cảnh còn nhỏ nhưng cứ như ông cụ non, trong đám người này, cậu bé là người có thể chơi với Bát Hoàng tử nhất.
Bát Hoàng tử không nhịn được mà hỏi: “Tiêu Công chúa… sao vẫn đi nhà xí vậy? Bụng không ổn sao? Vì sao không tìm ngự y xem qua?”
Ông cụ non Tiêu Nguyên Cảnh nghĩ thầm, nhà xí của cô cô có thể giống nhà xí bình thường được sao?
Trong nhà xí của người khác có có bún ốc, sầu riêng, lạp xưởng hun khói, Khoái Nhạc Thủy hay bánh quy socola không?
“Cô cô ta thích nhất là nhà xí!” Tiêu Nguyên Cảnh trả lời.
Võ Vương nhìn Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ngọc Lâm, người thế này là không phải rồi, sức khỏe Công chúa không ổn thì ngươi nên sớm gọi ngự y đến khám cho nàng chứ.”
Cũng không phải tự nhiên mà Võ Vương nói những lời này.
Từ sau khi Tiêu Vũ đến Ngụy Quốc, lúc nào nàng cũng trong trạng thái yếu đuối.
Nếu không phải lần này nàng thể hiện thực lực thì mọi người còn tưởng rằng Tiêu Vũ là một thiếu nữ ốm yếu xinh đẹp đấy.
Tiêu Vũ lúc này đang xem thời gian là vàng là bạc.
Có một câu như thế nào nhỉ? Có hoa thì phải bẻ, đừng bẻ cành không hoa.
Đối với Tiêu Vũ mà nói, cái gì có thể chuyển thì phải tranh thủ thời gian dọn đi!
Tiêu Vũ đã quá quen làm những chuyện thế này, thủ vệ của Thái thú phủ đều bị phái đi tìm các Hoàng tử bỏ trốn, bây giờ là lúc không có thủ vệ.
Tiêu Vũ tìm được khố phòng, nàng bắt đầu vơ vét.
Vì để không đánh rắn động cỏ nên lần này Tiêu Vũ khá lịch sự, nàng không dọn sạch nóc nhà đi mà chỉ lấy đồ bên trong.
Đến khi lấy được kha khá, cuối cùng Tiêu Vũ nhắm đến cái bếp ở giữa.
Khỏi cần phải nói, cái nồi sắt lớn này kiểu gì cũng là đồ tốt!
Tiêu Vũ đi vào đi ra, bên trên bếp chỉ có một cái hố tối đen.
Tiêu Vũ lột xong đồ lập tức rời đi.
Tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng.
Thái thú Hoài An quận tuổi đã cao, tên là Tống Thần.
Tống Thần ngủ dậy một giấc thì phát hiện… hình như có gì đó là lạ.
Sau đó Tống Thần đứng dậy muốn đi giày.
Nhưng ông ta dùng chân đá lung tung một lúc lâu cũng không tìm thấy giày ở đâu.
Đúng vậy.
Tiêu Vũ đã sớm mang giày của ông ta đi.
Mặc dù thứ đồ chơi này mang đi cũng không thể dùng được, có khả năng còn bị bệnh phù chân, nhưng… ngu hay sao mà không cầm!
Tống Thần cúi đầu nhìn.
Không thấy giày.
Các kệ để đồ cổ trong nhà cũng không còn chứ nói gì đến đồ trong phòng.
Chăn đệm trên giường cũng không thấy, nói chính xác hơn là hiện tại ông ta cũng chỉ còn mỗi áo trong.
Nếu không phải Tiêu Vũ không muốn thấy cơ thể của lão già Tống Thần này thì nàng đã lột hết rồi.
Tống Thần có chút tức giận: “Có ai không! Có ai không!”
Chỉ một lát sau, Thái thú phủ Hoài An đã loạn hết cả lên.
Vẻ mặt Tống Thần âm trầm nhìn hộ vệ trong phủ.
“Đám rác rưởi các ngươi, nuôi các ngươi để làm cảnh hay gì!” Tống Thần tức giận nói.
“Đại nhân, lúc xảy ra chuyện ngài đã phái chúng ta ra ngoài tìm kiếm đào phạm của triều đình…” Thủ vệ lập tức nói.
Thủ vệ này thật sự không biết người đại nhân nhà mình muốn tìm là Vương gia.
Tống Thần đột nhiên không biết nói gì cho phải.
“Đại nhân… Thuộc hạ đã được nghe nói Đại Ninh có một đạo tặc tên Trộm Nồi, phương pháp gây án này hình như là của cùng một nhóm người.” Thuộc hạ lại phân tích.
Người này không tưởng tượng nổi, một người sao có thể yên lặng không tiếng động lấy nhiều thứ đi như vậy được, vậy nên hắn ta cảm thấy đây chắc chắn do một nhóm gây án.
Tống Thần cũng đã nghe về chuyện Trộm Nồi Hiệp.
Vẻ mặt ông ta biến thành màu xanh xám: “Nếu chuyện này thật sự do đạo tặc làm thì bản quan nhất định phải bắt lấy người này rồi treo trên vách đá hong khô!”
Tiêu Vũ không nghe thấy những lời này của Tống Thần.
Nếu nghe được, cứ coi như là đã đi, có lẽ nàng cũng sẽ không nhịn được mà cho Tống Thần hai đấm.
Tiêu Vũ nói đem người ta đi phơi khô, nhưng đó cũng chỉ là nói mà thôi.
Nàng cũng không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy.
Tiêu Vũ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Lúc về nàng còn không quên cầm thêm hai hộp sầu riêng.
Sở dĩ là hai hộp vì Tiêu Vũ đã gỡ sầu riêng ra, dùng hộp đóng gói lại mang về.