.
Chương 703: Đánh Không Lại Thì Nhập Hội Đi
Mặc dù nàng có thể ăn một mình trong không gian.
Nhưng… nàng càng thích cảm giác chia sẻ đồ ăn ngon với mọi người hơn.
Nhất là sầu riêng, vui một mình không bằng vui chung!
Lúc Tiêu Vũ về mọi người vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Cho dù cách rất xa nhưng Võ Vương đã ngửi được mùi hương kì quái từ người Tiêu Vũ… Hắn ta muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng không nói gì cả.
Nhưng khi Võ Vương thấy Tiêu Vũ cầm một thứ màu vàng lên bỏ vào trong miệng thì trợn mắt ra nhìn như đang nhìn thấy một chuyện gì đó rất khó tin vậy!
Tiêu Vũ không quên Tô Lệ Nương.
Bây giờ Tô Lệ Nương và Tiêu Vũ là hai người vô cùng yêu thích sầu riêng.
Vẻ mặt Võ Vương có chút tan vỡ…
Lúc này Võ Vương chỉ cảm thấy mắt mình nhìn không rõ nữa, hắn ta phải đi rửa mắt mới được!
Tiêu Công chúa không theo lẽ thường thì thôi đi, nhưng tại sao người xinh đẹp quyến rũ như Tô nương nương cũng ăn cái thứ này?
Chẳng lẽ hoàng thất Đại Ninh đều có ham mê đặc biệt như vậy sao?
Tô Lệ Nương thấy Võ Vương vẫn luôn nhìn về phía này thì nhiệt tình nói: “Võ Vương điện hạ thử một chút không?”
Võ Vương lập tức xua tay: “Không… Không được.”
Tô Lệ Nương có chút ngờ vực, Võ Vương này hình như có chút sai sai thì phải?
Thật ra Tô Lệ Nương có thể nhận ra được tên Võ Vương lỗ mãng này có chút hảo cảm với nàng ấy, đương nhiên nàng ấy cũng không có ý định đáp lại Võ Vương, lúc này Tô Lệ Nương chỉ muốn làm một tra nữ không có trái tim mà thôi.
Được người khác thích luôn khiến tâm trạng con người ta trở nên vui vẻ, để người ta cảm thấy mình vẫn còn trẻ.
Nhưng mà đáp lại gì đó sao, đó là chuyện không thể.
Chỉ là bây giờ nàng ấy lại đột nhiên phát hiện Võ Vương hình như không thích mình nữa.
Tô Lệ Nương không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ… nàng ấy già thật rồi sao? Không còn sức quyến rũ nữa sao?
Tiêu Vũ đưa một miếng sầu riêng cho Ngụy Ngọc Lâm: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi cũng ăn đi!”
Ngụy Ngọc Lâm không thích thứ này, không chỉ vì thứ này thối mà chủ yếu là nó quá ngọt, nhưng Tiêu Vũ đã đưa rồi, hắn không thể không ăn.
Thế là Ngụy Ngọc Lâm nhận lấy ăn.
Võ Vương: “!!!”
Hắn ta nhìn rõ cảnh trước mắt, lúc này hắn ta cảm thấy mắt mình thật sự không thể nhìn được nữa rồi, hắn ta muốn đi hiến mắt.
Cứu…Cứu mạng! Những người này sao có thể ăn thứ buồn nôn như vậy chứ.
Võ Vương cảm thấy buồn nôn, nhưng hắn ta vẫn không nhịn được mà nhìn về phía bên này, Tiêu Vũ bị ánh mắt của Võ Vương làm cho xấu hổ, nàng nói: “Mọi người muốn ăn thì lại ngồi ăn chung đi, ta còn rất nhiều.”
Cuối cùng Võ Vương không nhịn được mà nói: “Tiêu Công chúa, Tô nương nương nữa, sao các ngươi lại có đam mê đặc biệt vậy? Cái này…”
Võ Vương không biết nên miêu tả cảnh mình thấy như thế nào.
Lúc đầu Tiêu Vũ còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau khi thấy vẻ mặt buồn nôn của Võ Vương, nàng lại nhìn sầu riêng trong tay mình một cái, não được khai sáng, đột nhiên hiểu ra: “Vương gia! Ngươi đang nghĩ cái gì vậy!”
Chẳng lẽ Võ Vương cho rằng bọn họ đang ăn phân?
Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi Tiêu Vũ đã cảm thấy đầu óc mình không sạch sẽ, đúng là buồn nôn, Võ Vương nghĩ được cũng quá buồn nôn rồi.
Để chứng minh thứ này thật sự có thể ăn, Tiêu Vũ giải thích: “Đây là một loại quả tên là sầu riêng, ngửi thối nhưng lại rất ngọt, là đặc sản của Đại Ninh chúng ta!”
Nói rồi Tiêu Vũ đưa sầu riêng lại gần.
Lúc này Võ Vương mới có thấy rõ thứ này ở khoảng cách gần… Hình như đúng là không phải thứ mà hắn ta đang nghĩ.
Tô Lệ Nương vô cùng nhiệt tình: “Võ Vương điện hạ nếm thử đi.”
Lúc Tô Lệ Nương nói những lời này đã mỉm cười, trái tim đóng xi măng của Võ Vương lập tức dao động, hắn ta nếm thử một miếng.
Ha!
Chưa kể vị ngọt đậm đặc trong miệng, hương vị này là thứ mà Võ Vương chưa từng nếm qua.
“Loại hoa quả này thật đặc biệt, có thể làm trái cây cúng!” Võ Vương nói.
Thiện Vương ở cách xa đó thấy cảnh này thì nhỏ giọng nói: “Haiz, tên ngốc Võ Vương kia vì để dỗ mỹ nhân vui mà dốc hết vốn liếng luôn rồi, loại đồ buồn nôn này mà cũng có thể ăn được!”
Lúc này Bát Hoàng tử tò mò đi tới.
Có câu nghé con không sợ cọp, thiếu niên nhỏ tuổi không sợ, Bát Hoàng tử nếm thử một chút.
Mùi vị hơi lạ, không quá thích, nhưng cũng không có buồn nôn!
Bát Hoàng tử ra vẻ đánh giá: “Cũng không tệ.”