.
Chương 704: Các Ngươi Có Ngửi Được Mùi Thối Không
Tiêu Vũ thấy dáng vẻ ông cụ non của Bát Hoàng tử thì không khỏi buồn cười, Bát Hoàng tử này trừ kiêu ngạo ra thì không có thói xấu gì khác.
Xuất thân là Hoàng tử tôn quý thì có chút kiêu ngạo cũng là điều bình thường.
Xương Vương có suy nghĩ biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cũng dũng cảm đến nếm thử.
Ở giữa đang đốt lửa, Tiêu Vũ cảm thấy ăn sầu riêng như vậy chưa đủ ngon, nàng dùng gậy gỗ xuyên qua rồi đặt lên lửa nướng đến khi đỏ lên.
Mùi sầu riêng nướng, đối với những người đã may mắn thử qua thì đều biết độ ô nhiễm của nó mạnh đến mức nào!
Nhìn từ góc độ khác, việc Tiêu Vũ làm cũng có thể xem là không có tố chất, dù sao toàn bộ người ở nơi đóng quân đều có thể ngửi được mùi thối này.
Nhưng… Tiêu Vũ cũng không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Mạng nhỏ của những người này đều do nàng cứu về đó! Ngửi chút mùi sầu riêng có thể đổi được một mạng, cuộc mua bán này quá lời cho họ rồi!
Người trong doanh trại đều bị mùi hương này làm cho choáng váng đầu óc.
Nhất là mấy Vương gia Hoàng tử kia.
Cuối cùng bọn họ quyết định, đánh không lại cũng chỉ có thể gia nhập.
Giống như việc ăn tỏi vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến người khác, nhưng nếu bọn họ cũng ăn tỏi thì nhất định sẽ không ngửi được mùi tỏi trên người người khác.
Cho nên hai người Phúc Vương và Thiện Vương đều mặt dày đến nói muốn ăn thử một chút với Tiêu Vũ, ăn xong đều cảm thấy bình thường.
Xem ra lần này Tiêu Vũ đã hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu đi nhà xí về sẽ mang theo vật không rõ nguồn gốc để ăn.
Tiêu Vũ ăn xong sầu riêng lại uống Coca, sau đó nàng có hơi hối hận… Hình như quá nhiều năng lượng rồi thì phải! Lúc trước tên nhóc Ngụy Ngọc Lâm nói nàng mập, nàng sẽ không mập lên tiếp đấy chứ?
Nhưng ăn cũng đã ăn rồi.
Tiêu Vũ quyết định gặm thêm một bắp ngô, nghe nói thứ này giảm cân.
Nàng quyết định mỗi ngày trước khi đi ngủ đều gặm một bắp!
Đối với Tiêu Vũ lúc này thì đây chính là một cách để chiến thắng về mặt tinh thần… Người ta ăn ngô vào bữa chính, còn nàng thì sao? Sầu riêng là điểm tâm ngọt sau bữa ăn còn chưa đủ, giờ lại thêm một bắp ngô!
Nàng không mập lên mới là chuyện khó.
Cũng may Tiêu Vũ còn có nước linh tuyền điều dưỡng thân thể, mặc dù hơi mập nhưng nước linh tuyền vẫn sẽ điều chỉnh cơ thể Tiêu Vũ về trạng thái tốt nhất.
Nàng sẽ không béo mãi.
Lúc này mọi người cũng không biết người Thái thú Hoài An quận phái đến đã đuổi đến nơi.
“Các ngươi có ngửi được mùi thối không?” Có người hỏi.
Sơn phỉ đi cùng hít một hơi rồi nói: “Ngửi được.”
“Mùi này quá thối rồi, chúng ta đổi hướng khác đi, chắc là phân của gia súc nhà hộ nông dân nào đó.”
“Không sai, mấy Hoàng tử kia tôn quý như vậy, không có chuyện sẽ ở đây đâu…”
Những sơn phỉ được phái đi này dừng lại phân tích như thần, đều cảm thấy các Hoàng tử không có chuyện sẽ ở đây ngửi mùi thối.
Kết quả… bọn họ đổi hướng khác.
Lúc này sao Tiêu Vũ biết món sầu riêng nướng này của mình đã đuổi được một đám địch chứ?
Mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường.
Võ Vương không nhịn được mà lẩm bẩm: “Không biết có phải ảo giác không mà ăn xong cái sầu… sầu gì?”
“Sầu riêng.” Tô Lệ Nương tốt bụng nhắc nhở.
Võ Vương tiếp tục nói: “Đúng, sầu riêng, ăn xong sầu riêng ta cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng!”
Trong phòng giam đói đến mức ngực dán vào lưng, trên đường chạy trốn càng tốn sức hơn, ăn thử chút hoa quả kì quái đã cảm thấy rất chắc bụng.
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên rồi!
Trong sầu riêng có đường, cảm nhận của Võ Vương không sai.
Tiêu Vũ đã ăn rất nhiều sầu riêng.
Kinh nghiệm cũng rất đầy đủ.
Sầu riêng cũng có loại khô và loại ướt, Tiêu Vũ thích loại khô, cùi khô, không dính tay, khi cắn vào thấy mềm và dẻo.
Lúc đói bụng ăn một miệng cũng bằng uống một chai nước tăng lực rồi!
Lúc mọi người đến Thái thú phủ ở nơi đây cũng đã là buổi trưa.
Đây là Mẫn Sơn quận sát bên Hoàn An quận, là một quận nhỏ, Thái thú là tân trạng nguyên Ngụy quốc năm nay, là một người trẻ tuổi.
Đột nhiên có nhiều nhân vật lớn đến như vậy, Thái thú Lâm Trập có chút không biết làm thế nào.
Chỉ là tại sao trên người những nhân vật lớn này lại có mùi khó ngửi vậy? Mùi hương này thật khiến người khác muốn xa lánh.
Lâm Trập tự nhận mình chỉ là nhân vật nhỏ, cho nên hắn ta ngửi thấy mùi hương khó ngửi cũng không dám mở miệng… Lỡ như không may đắc tội với quý nhân thì rất phiền phức.
Cũng may các vị Vương gia Hoàng tử không có ý định ở lại nơi này.
Bọn họ muốn mượn người hộ tống từ chỗ Lâm Trập để về Ngụy đô.