.
Chương 709: Công Chúa Đừng Vì Chuyện Này Mà Tức Giận
Doãn Vương tiếp tục nói: “Ta nhìn cách nói chuyện và hành động của Công chúa mới thấy là Ngọc Lâm không xứng với Công chúa…”
“Công chúa đừng vì chuyện này mà tức giận.” Doãn Vương bổ sung.
Tiêu Vũ dịu dàng cười: “Đương nhiên sẽ không.”
Doãn Vương nói tiếp: “Vậy không biết kế hoạch tương lai của Công chúa thế nào?”
Tiêu Vũ thắc mắc: “Thế nào là thế nào?”
Thấy dáng vẻ hỏi gì cũng không biết của Tiêu Vũ, Doãn Vương cảm thấy Tiêu Vũ không quá thông minh.
Ông ta kiên nhẫn giải thích: “Công chúa đến Ngụy đô không chỉ với tư cách sứ giả mà còn vì muốn thành thân với Lâm Vương, bây giờ Lâm Vương không muốn thành thân với Công chúa, Công chúa đã nghĩ xong chuyện… muốn gả cho ai chưa?”
Tiêu Vũ thấy Doãn Vương nhiệt huyết với việc thành thân của mình như vậy thì hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ Doãn Vương có ý tưởng gì sao?”
Doãn Vương bị Tiêu Vũ dọa cho giật mình: “Công chúa, ta đã thành thân.”
Tiêu Vũ cau mày nói: “Doãn Vương điện hạ, ngài nói điều này với ta làm gì? Ý của ta là, ngài có ý tưởng gì có thể đề xuất cho ta nghe thử, không phải là ngài nghĩ ta muốn gả cho ngài đấy chứ?”
Nói rồi nàng tiếp tục: “Làm sao có thể? Ta muốn gả cho Ngụy Ngọc Lâm là vì Ngụy Ngọc Lâm anh tuấn! Bề ngoài của ngài chẳng có gì nổi bật, tuổi lại lớn, ngài yên tâm, ta tuyệt đối không có suy nghĩ gì với ngài!”
Giết chết trái tim người nghe.
Doãn Vương chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Ông ta còn chưa bốn mươi tuổi mà Tiêu Công chúa thiếu chút nữa đã chỉ thẳng mũi nói ông ta vừa già vừa xấu.
Ông ta đã lớn đến từng này rồi, dù trên triều có tư tưởng không hợp với quan nào thì lúc vạch tội ông ta cũng sẽ không có ai dùng tuổi và tướng mạo để công kích ông ta như thế này!
Tô Lệ Nương không nhịn được mà cười nói: “Doãn Vương bỏ qua cho, Công chúa nhà ta và phụ hoàng nàng đều là những người yêu thích cái đẹp.”
Doãn Vương nhìn Tô Lệ Nương, không chút nghi ngờ lời giải thích này.
Tiêu Vũ chắc là người yêu thích cái đẹp.
Người nằm vùng ở bên kia của ông ta cũng đã nói thuộc hạ của Công chúa còn muốn tìm cho nàng thiếu niên xinh đẹp, hóa ra là thật!
Tiêu Vũ thích Ngụy Ngọc Lâm có lẽ không phải muốn liên minh gì mà đơn giản là vì Ngụy Ngọc Lâm anh tuấn.
Vậy thì dễ rồi.
Nam tử anh tuấn trong thiên hạ không chỉ có một người.
Doãn Vương lập tức cười nói: “Công chúa đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn, tính tình lại vui vẻ, sao ta có thể để ý được chứ?”
Sau khi ra khỏi Doãn Vương phủ, Tô Lệ Nương hỏi: “Công chúa biết Doãn Vương muốn làm gì sao?”
Tiêu Vũ nói: “Nhìn xem ta có bản lĩnh gì không, nếu không có tính uy hiếp sẽ không để trong mắt, nếu có, thì xem hắn có thể sử dụng được không… Nếu không thì xử lí ta.”
Tô Lệ Nương gật đầu: “Công chúa phân tích rất rõ ràng.”
Tiêu Vũ được người ta khen ngợi, đang định vui vẻ thì Tô Lệ Nương đã mượn lời nói tiếp: “Giang Cẩm Dung dạy rất tốt.”
Tiêu Vũ: “…”
Kiểu thuật quyền mưu này đúng là Dung Phi nương nương tự mình dạy dỗ nàng, mặc dù bây giờ Dung Phi nương nương không ở bên cạnh nhưng nàng cũng đã thông minh hơn, không còn ngốc nghếch.
“Cũng không biết tiếp theo Doãn Vương này định làm gì.” Tô Lệ Nương nói.
Doãn Vương định làm gì Tiêu Vũ không biết.
Nhưng về phần Tiêu Vũ… Hôm nay đến Doãn Vương phủ cũng có nghĩa là dừng chân ở Doãn Vương phủ, nàng muốn nhân lúc đêm tối đi dạo trong Doãn Vương phủ chút.
Lần này nàng không có ý định làm Trộm Nồi Hiệp.
Mà định cài cho Doãn Vương chút đồ.
Cài camera máy nghe trộm gì đó… Dù sao biết người biết ta trăm trận trăm tháng mà!
Nếu có thể giám sát mọi hành động của Doãn Vương thì Ngụy Ngọc Lâm sẽ có lợi thế rất lớn.
Tiêu Vũ quyết định để cho cổ nhân ngu muội được chiêm ngưỡng sức mạnh của khoa học kỹ thuật.
Camera đã được sắp xếp ổn thỏa, nếu Doãn Vương không cảnh giác như Nam An Vương, Tiêu Vũ cảm thấy chẳng bao lâu nữa là mình có thể quay chụp được chứng cứ.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Tiêu Vũ là đúng.
Camera này chỉ mới lắp vào được ba ngày.
Lúc Tiêu Vũ đổi thẻ nhớ đã tìm được tin tức mấu chốt ở bên trong.
Tiêu Vũ lập tức click mở phần mềm, cắt nối biên tập một chút...
Đợi cắt nối biên tập thông tin quan trọng xong.
Tiêu Vũ cầm theo máy chiếu, tới từ đường Ngụy gia.
Nửa đêm, Ngụy Đế luôn cảm thấy tâm thần không yên, giống như có một giọng nói lúc ẩn lúc hiện vẫn luôn gọi mình.