.
Chương 710: Làm Phản
Ông ấy mở mắt, giọng nói kia lại truyền đến một lần nữa: “Trường Thịnh, đến từ đường...”
Giọng nói này rất kỳ quái, nghe không giống giọng nói của con người.
Mà điều này chẳng có gì lạ cả, dù sao cũng là âm thanh do Tiêu Vũ dùng AI tạo thành.
Ngụy Đế vừa đến từ đường lại nhìn thấy hình chiếu một lần nữa, ông ấy vươn tay ra sờ, bóng người kia giống như có sẵn ở trên tường vậy!
“Trường Thịnh...”
“Phụ hoàng, là ngài sao? “Ngụy Đế rất sợ hãi.
Tiêu Vũ tiếp tục nhập văn bản vào phần mềm biến âm, văn bản được đọc ra: “Đây là cảnh tượng ta dùng chí bảo thiên giới Lưu Ảnh Châu để ghi lại, ngươi mau xem đi.”
Chẳng phải Ngụy Đế không tin Doãn Vương sẽ mưu nghịch à? Vậy để Ngụy Đế tự xem cho rõ.
Cảnh tượng trên tường là cảnh Doãn Vương gặp thuộc hạ.
“Lần này bệ hạ vẫn chưa nghi ngờ ta, qua một khoảng thời gian nữa, ta sẽ đề nghị đi săn thú, đợi đến lúc đó... Hãy giả mạo loạn đảng tru sát hoàng tộc, đến ngày đó, đại sự của ta sẽ thành!” Doãn Vương lạnh giọng nói.
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay.”
Ngụy Đế không thể tin được mà nhìn một màn này: “Nhưng mà trước kia Doãn Vương... chưa bao giờ nghĩ tới việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế với nhi thần!”
“Phụ hoàng, Doãn Vương cũng là con của ngài...” Ngụy Đế rất khó hiểu.
“Ngôi vị Hoàng đế đã truyền cho ngươi rồi, vậy nó chính là của ngươi, về phần vì sao Doãn Vương lại thay đổi suy nghĩ thuở đầu hay là ngay từ ban đầu nó đã ấp ủ rắp tâm hại người, vậy thì chính ngươi phải tự đi kiểm chứng rồi.”
“Còn nữa, đứa nhỏ Ngọc Lâm này không tệ, vị trí Thái tử này của ngươi, cũng nên lập sớm đi.”
Ngụy Đế cũng muốn nghi ngờ có người đang âm thầm giở trò, thậm chí chuyện này chính là do Ngụy Ngọc Lâm làm ra, nhưng với cái đầu này của ông ấy, chứng kiến cảnh tượng như vậy, cũng đã cảm thấy vô cùng khiếp sợ rồi... Bởi vậy ông ấy không hề tin đây là do con người làm ra.
Sao có thể làm cho những chuyện đã diễn ra xuất hiện ở trên tường chứ?
Thứ này ở trong xã hội hiện đại chính là nguyên lý hình chiếu cực kỳ đơn giản, nhưng đến cổ đại lại là một bí ẩn chưa giải thích được.
Ngụy Đế ngồi trên bồ đoàn trong từ đường suy nghĩ cả một đêm.
Đối với chuyện lập Thái tử, lúc đầu ông ấy chỉ muốn cho Ngụy Ngọc Lâm một cơ hội thử thách, nhưng Ngụy Ngọc Lâm chẳng những đã vượt qua thử thách mà còn hoàn thành rất xuất sắc, ông ấy bắt đầu tin tưởng... lời nói của vị phụ hoàng đã thành tiên của mình.
Về phần Doãn Vương?
Ban đầu Ngụy Đế không tin, đến sau lại phái người đi điều tra.
Cũng đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Nhưng Ngụy Đế vẫn không lập Thái tử luôn, chắc là do Ngụy Đế muốn chờ tới bãi săn thú, xác nhận xem lời nói của phụ hoàng nhà mình là thật hay giả...
Không thể không nói, người bình thường chứng kiến dị tượng trời giáng như vậy, sớm đã phải tin tưởng không chút nghi ngờ rồi mới đúng, nhưng Ngụy Đế này vẫn có chút đề phòng, rốt cuộc cũng là Đế vương, khác hẳn người bình thường.
Quả nhiên.
Doãn Vương không hề biết rằng mình đã bị theo dõi.
Chưa tới hai ngày đã đưa ra đề nghị cùng ra ngoài săn bắn.
Lấy cớ dẫn theo Đại Ninh Công chúa đi thưởng thức phong cảnh Ngụy quốc một chút.
Ngụy quốc trọng võ, đều thích săn bắn.
Cái cớ này quả thật không tệ.
Tuy rằng Tiêu Vũ biết rõ lần này Doãn Vương có âm mưu, nhưng vẫn cảm thấy rất hưng phấn... Nàng phát hiện, mình quả thật không thích cuộc sống bình thản.
Dù sao cuộc sống này cũng phải pha thêm chút màu xanh lá chứ.
À, không đúng, nàng nói lỡ mồm, là dù sao cuộc sống cũng phải có một chút kích thích!
Buổi săn thú sẽ diễn ra vào hai ngày sau.
Tiêu Vũ quyết định đi mua chút dụng cụ săn bắn.
Trong không gian của nàng cái gì cũng có, nhưng mà... tới đây, dùng chút đồ của Ngụy đô mới có thể được trải nghiệm một cách trọn vẹn.
Ai có ngờ Tiêu Vũ vừa mới đến chợ, còn chưa kịp mua đồ.
Lại nhìn thấy một thiếu niên đang quỳ ở bên cạnh một cỗ thi thể, trên thi thể đắp vải trắng.
Trên đầu thiếu niên kia cắm một ít cỏ xanh, đây là đang... bán mình chôn cha!
Thiếu niên kia cầu xin nhìn người qua đường, nhưng không ai buồn để ý tới hắn ta.
Giây phút hắn ta nhìn thấy Tiêu Vũ, đôi mắt hơi sáng lên, lập tức nắm lấy vạt áo của Tiêu Vũ: “Vị cô nương này, xin ngươi hãy giúp ta, chỉ cần ngươi giúp ta chôn cất phụ thân, ta sẽ thuộc về ngươi!”
Trong lúc nói chuyện, thiếu niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt cực kỳ thanh tú xuất sắc xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Vũ.
Ai ai cũng có lòng yêu cái đẹp.
Bản thân Tiêu Vũ cũng thích cái đẹp.